MS15 - Nguyễn Thị Khánh

10:23 |

Họ tên: Nguyễn Thị Khánh
Tuổi: 22
SĐT: 0977701105
Địa chỉ: Hương Sơn - Hà Tĩnh
Tên bài dự thi: Mẹ vẫn ở đây- bên chúng con, phải không?

-  -    “Mẹ phải không”
-   -   “Ừ, mẹ đây”.
Mẹ cười hiền rồi ôm con vào lòng thật chặt! Đã lâu lắm rồi, con mới lại có được cảm giác an toàn và ấm áp đến thế. Nhắm mắt và lại ngủ một giấc say sưa… Và rồi bất chợt tỉnh dậy, nhìn lên đồng hồ đã 10h sáng, đưa tay quệt những giọt mồ hôi còn vương.  Hình như, đó chỉ là một giấc mơ, nhưng con cảm thấy giấc mơ đó lại rất thật. Và mẹ đã về khi con còn say giấc.
“Mẹ đang ở bên con, mẹ nhỉ?” Con tự cười và trấn an. Đứng dậy mở cửa phòng, hít một hơi thật sâu, Cảnh tượng đập vào mắt con là cô em gái bé bỏng đang chơi đồ hàng. Nhìn thấy con nó cưới tít mắt. Ôi chao!, nụ cười phúc hậu ấy sao giống mẹ, giống đến lạ kỳ. Chỉ có điều, đôi mắt buồn u uất của mẹ, được thay thế bằng đôi mắt to tròn đầy nét, tinh nghịch.
.Còn nhớ ngày đó, khi biết tin mẹ bị tai nạn, cũng vào một ngày đông như thế này. Có một cô bé ngồi bất động cả quãng đường từ Hà Nội về Bắc Ninh. Không nói một tiếng, cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào..Lúc ấy con chỉ biết giận mẹ, giận mẹ sao nỡ bỏ lại bố con con, giận mẹ sao không đợi được đến lúc con về. Con nhớ ngày trước đó, mẹ vẫn gọi điện cho con, vẫn dặn dò con mặc ấm vào, rồi không được thức khuya. Con còn nói cuối tuần này con sẽ về, sao mẹ lại không chịu đợi con?.
Con nhớ, những lúc con buồn, con thường gọi về cho mẹ. Mẹ thường lắng nghe con nói thật lâu. Rồi cuối cùng mẹ mới lên tiếng: “Bây giờ tâm trạng của con gái mẹ đã đỡ  hơn chưa?”. Con mỉm cười: “rồi ạ”. Chỉ có thế thôi, mà con lại có thể bình tâm, ấm áp. Hình như  tâm hồn của một cô giao dạy văn, thường sâu sắc hơn người khác. Và mẹ vẫn luôn cảm nhận được  hiện tại điều gì là tốt nhất cho con.
Con nhớ, ngày trước mẹ thường nhắc nhở con ăn mặc  gọn gàng, nữ tính cho mẹ một chút. Nhưng mẹ biết con gái mẹ mà.  Bướng bỉnh và thích bận những bộ quần áo thoải mái thôi. Bây giờ thì khác, con chỉ ước giá như mẹ có thể sống lại, giá như mẹ có thể mua thêm cho con vài bộ quần áo, giá như mẹ có thể gật gù tỏ vẻ hài lòng khi con mặc trên người bộ quần áo mẹ ưng  ý. Chỉ cần thế thôi mẹ, chỉ cần thế thôi.
Mẹ biết không, từ ngày xa mẹ, con chăm chỉ về nhà  hơn. Cứ cuối tuần là con lại về bên bố và em. Ngày trước, có bao giờ bố xắn tay vào bếp đâu, ấy thế mà bây giờ bố trở nên thật đảm đang. À, mẹ ơi, hôm qua con nấu món tủ của mẹ con mình đó. Lúc bố ăn bố trầm ngâm một lúc: “Đây là hương vị của mẹ”. Bố không nói chứ con biết là bố nhớ mẹ lắm đấy.
Cả em con nữa, có lần đi học về con bé khóc nhiều lắm vì mọi người bảo với nó là mẹ chết rồi. Con chỉ biết ôm nó vào lòng thật chặt thôi. Em còn quá nhỏ, quá nhỏ để có thể chịu đựng và vượt qua được nỗi đau này, phải không mẹ?.
Mẹ à
Ít ngày nữa thôi, con gái mẹ sẽ tốt nghiệp đại học. Chỉ tiếc là mẹ không kịp chứng kiến khoảnh khắc này. Nhưng mẹ sẽ cảm nhận được phải không? Cảm nhận được con gái của mẹ đã lớn, đã trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều. Và con gái của mẹ đã có thể thay mẹ, chăm sóc bố và em. Hãy an lòng mẹ nhé!
-       “Chị ơi!”.
-       “Sao thế em”.
-      “Em nhớ mẹ quá chị à”
-      “Chị cũng thế. Thế em có muốn đi gặp mẹ không?”
-      “Có chứ ạ”
-      “Vậy mình đi”
Xắn tay nhổ từng nhúm cỏ dại quanh mộ, bất chợt nhìn thấy gương mặt dịu dàng của mẹ trên tấm bia. Và con biết: Mẹ vẫn ở đây, bên chúng con!”



Kiss the rain
Read more…

MS23 - Trần Thị Thanh Thư

09:43 |

Họ tên: Trần Thị Thanh Thư
Tuổi: 19
Số điện thoại: 01636321216
Địa chỉ: xóm 6, Xạ Sơn, Quang Trung, Kinh Môn, Hải Dương.
Tên bài dự thi: Một lần viết tặng mẹ.
Họ tên mẹ: Vũ Thị Thà
Trn Th Thanh Thư
Khoa: Khách sn, du lch
Trường: Đi hc Thương Mi
ĐT: 01636321216
MỘT LẦN VIẾT TẶNG MẸ.

Con đã viết rất nhiều, viết rất nhiều nhưng chưa bao giờ viết về mẹ,
dù mẹ là người ở bên con nhiều nhất, lâu nhất và là người thực sự yêu thương con. Hôm nay con bỗng thấy rằng...
Thời gian lặng lẽ trôi đi, đã có biết bao điều thay đổi trong cuộc
sống, nhưng mẹ vẫn vậy. Ngày lại ngày mẹ vẫn chăm chút cho cuộc sống gia đình, cho con cái đến tận lúc trưởng thành. Giờ đây con đã lớn, biết suy nghĩ mới thấu hiểu được sự hi sinh lớn lao ấy.
Ngày còn nhỏ, con đã mắc nhiều sai lầm để rồi có những trận đòn tím
mông cộng với những lời trách móc của mẹ. Lúc ấy con tự hỏi sao mẹ lại nói nhiều như vậy cho đến khi con gặp những rắc rối bên ngoài. Nhờ những trận đòn ấy, những lời nói ấy con mới lớn, mới trưởng thành như ngày hôm nay. Mẹ không dạy con cách xử lí tất cả tình huống, nhưng mẹ dạy con cách mà tất cả mọi người ít phải tổn thương lẫn nhau. Mẹ còn dạy con nhiều điều khác nữa: “là con gái phải biết vào bếp”, vậy nên, mẹ đã dạy con cách nấu những món ăn. Phải công nhận rằng mẹ của con nấu ăn rất là ngon mặc dù chưa bao giờ con nói với mẹ như vậy. Ngày hôm qua, con như được trở về hồi còn nhỏ, mẹ đi làm về với ổ bánh mì trên tay. Đứa con gái 19 tuổi nhảy tưng tưng lên vì vui sướng như trẻ con mẫu giáo. Mẹ nhìn con ăn một cách ngon lành. Bánh mì rất ngon mẹ ạ...
Từ ngày con đi học xa nhà, mẹ ở nhà 1 mình buồn và nhọc lắm phải không
mẹ? Không có ai trò chuyện, không có ai phụ giúp mẹ việc nhà. Con còn nhớ ngày đầu con mới đi học, mẹ hay gọi điện hỏi han tình hình của con. Một phần mẹ lo lắng cho con, phần còn lại có lẽ mẹ ở nhà buồn lắm. Con thương mẹ lắm, nhiều lúc nằm khóc vì nghĩ đến mẹ ở nhà có 1 mình. Có lẽ vậy, nên mỗi lần về quê con đều dành hết thời gian bên cạnh mẹ.
Ngày con xa quê, mẹ khóc, con cũng khóc. Vì cầm nhiều đồ nên con chẳng
kịp ngó ra nhìn mẹ, nhưng con biết mẹ buồn và lưu luyến lắm. Con đỗ đại học, mẹ vui vì điều đó, nhưng bên cạnh đó có vô số nỗi buồn và sự lo lắng phải không mẹ?
Giờ con lớn rồi, nhưng càng ngày con càng cảm thấy xa mẹ nhiều hơn,
con ít dành thời gian cho mẹ hơn và ít có thời gian nghĩ về mẹ hơn. Khi còn bé, con luôn có mẹ là người san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Nhưng giờ đây con thấy tình cảm ấy ngày càng cách xa. Con mong thời gian ngừng lại để được quay trở về ngày xưa luôn có mẹ ở bên.
Lần đầu tiên con viết về mẹ, con tốn quá là nhiều nước mắt, mất luôn
cả phong độ.... Con luôn tự hỏi “tại sao bày tỏ tình yêu với người xa lạ rất dễ, nhưng lại quá khó khăn khi nói con yêu mẹ?”
Con mong thời gian ở nhà này kéo dài thật dài vì đối với con, một năm
xa mẹ như thế là quá nhiều rồi. Một năm mà cứ tưởng như cả thế kỉ mẹ nhỉ? Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ạ!






yiruma
Read more…

MS21 - Trần Thị Kiều Oanh

09:42 |

Họ tên: Trần Thị Kiều Oanh
Sdt: 0962591585
Địa chỉ nhà ở quê: Thôn 1-Đức Lập-Đức Thọ - Hà Tĩnh
Tên bài dự thi: Thư gửi mẹ
Họ và tên mẹ :Nguyễn Thị Hà


Thư gửi mẹ!
Con sinh ra khi vẫn chưa bập bẹ đánh vần được chữ “Cha” thì con đã không thể có cơ hội để gọi một tiếng “Cha” nữa .Từ đó mẹ đóng vai trò vừa là một người mẹ tảo tần ,vừa là trụ cột trong gia đình.Mẹ sinh thành ,dạy giỗ ,yêu thương ba chị em chúng con gấp đôi những gia đình khác vì trong đó có cả sự che chở và bảo vệ của người “Cha”.
Năm tháng trôi đi mẹ nhọc nhằn một mình nuôi ba chị em con khôn lớn, ăn học bằng bạn bằng bè .Mặc cho sự hắt hủi của bên nội và những lời đàm tiếu của bà con làng xóm.Tất cả những thứ đó mẹ đều không bận tâm vì trong tâm trí mẹ giờ làm sao kiếm thêm cơm thêm gạo cho ba chị em chúng con có ăn có học.Và rồi qua những bữa cơm đạm bạc và tình yêu thương vô bờ bến của mẹ chúng con cũng đã lớn khôn, cũng được học tập, vui chơi giống như bạn bè cùng trang lứa_trong khi các bạn ấy nhận được tình yêu thương từ cả cha lẫn mẹ.
Con biết con là người được mẹ yêu thương nhất, quan tâm nhất,lo lắng nhất và cũng là người mẹ đặt hi vọng nhiều nhất.Trong khi anh chị đều phải nghỉ học sớm để đi kiếm tiền phụ giúp gia đình ,thì con đứa con gái út có phần thiệt thòi hơn so với anh chị là bây giờ để có thể hình dung ra hình dáng ,khuôn mặt của bố là một điều quá xa vời đối với con.Đứa em út này lại được cả gia đình yêu thương động viên và dành nhiều thời gian nhất cho học tập. Con cũng được mua xe đạp khi đỗ vào trương THPT Trần Phú, con cũng được đi học thêm như các bạn trong khi ôn thi đại học......Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến, ngày con lên đường vào Đà Nặng thi đại học Ngoại Ngữ_ngôi trường mà con hằng mong ước đặt chân vào.Và con cũng hiểu do gia đình mình không như những người khác nên con mới phải đi thi một mình với một khoản tiền nhỏ mà mẹ đã phải làm việc vất vả mới có được. Trước lúc đi thi khi nhìn vào ánh mắt mẹ, nụ cười hiền dịu và khuôn mặt đầy những nếp nhăn do phải thức khuya dậy sớm ngời lên bao hi vọng và niềm tin vào đứa con gái của mình .Mẹ không hi vọng con sẽ đỗ vào trường để mẹ sẽ được bất cứ cái gì mà chỉ đơn giản đó là mẹ mong cho cuộc sống của con sau này sẽ được học tập tốt, có công việc ổn định để không phải khổ như mẹ bây giờ. Mẹ à!lúc nhìn ánh mắt ấy ,đôi mắt con cũng rưng rưng và tự hứa với lòng mình con sẽ cố gắng, con sẽ làm được để mẹ mãi mãi nở nụ cười hạnh phúc!
Nhưng rồi cái giây phút con nhận được kết quả thi , con đã không tin nổi vào mắt mình, con gần như suy sụp, con đã tự dối lòng chắc đã có sự nhầm lẫn gì ở đây?????????? Con khóc ,con mất hết niềm tin, những dự định ,những ước mơ của mình. Và rồi động lực để con tiếp tục cố gắng và phấn đấu chính là mẹ. Lúc nhìn vào kết quả thi ánh mắt, khuôn mặt của mẹ chợt thay đổi,biến sắc. Nhưng ngay lập tức mẹ lại nở nụ cười hiền hậu ôm lấy đứa con gái đang khóc nức nở .Mẹ không mắng, không trách móc thay vào đó là sự yêu thương vô bờ bến để con có thể nguôi ngoai đi nỗi đau ấy. Mẹ từng nói đó chưa phải là dấu chấm hết, tất cả mới chỉ bắt đầu và nhiều cơ hội mới cũng sẽ mở ra cho nhũng người biết cố gắng. Một lần nữa mẹ lại như cánh tay thiên thần cứu vớt con trong lúc con sắp rơi vào đáy sâu của sự tuyệt vọng. Con lại một mình lên đường ra Hà Nội học ngôi trường_mắc dù không phải là con hằng mong muốn, nhưng chắc chắn nó sẽ là sự lựa chọn đúng đắn để con có được môi trường học tập tốt nhất.
Và giờ con vẫn đang học, đang cố gắng hết mình để không làm mẹ buồn thêm một lần nào nữa.Cứ mỗi lần đi học chen nhau trên xe bus về con cảm giác mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Nhưng không!chỉ cần con nhận được một cuộc điện thoại từ quê và nghe giọng nói của mẹ, những lời động viên của mẹ là mọi sự mệt mỏi dường như tan biến con lại có thêm động lực để cố gắng. Làm sao con có thể dễ dàng từ bỏ những hoài bão của mình vậy được. Vì sau lưng con luôn có mẹ che chở, yêu thương .Mẹ giống như một cây cổ thụ cành lá xum xuê tỏa bóng mát và dù con người ta có đi bất kì đâu thì khi mệt mỏi nơi ta tìm về , muốn được dựa lưng vào nghỉ ngơi chính là mẹ_cây cổ thụ yêu thương cho con có thêm sức sống , nghị lực để bước tiếp mẹ à!
Mặc dù những dòng tâm sự trên con chưa bao giờ thổ lộ,đó cũng không phải là những từ hoa mỹ…..nhưng tình cảm con dành cho mẹ thì không thể dùng bất cứ từ ngữ nào có thể nói lên được. Và cũng vì tình cảm nó mộc mạc, giản dị như thế thì làm sao lại phải tô lên những nét màu hồng mẹ nhỉ?
Cuối cùng con muốn nói với mẹ yêu mặc dù con không hay ôm mẹ, hôn mẹ, thủ thỉ những gì con đang suy nghĩ, nói con yêu mẹ và nói biết ơn mẹ biết nhường nào cho những gì mẹ đã phải hi sinh cả cuộc đời dành cho ba chị em con. Nhưng trong lòng con ,con nguyện đánh đổi tất cả để mẹ được sống yên vui mẹ à.Và sắp tới đến ngày 8-3_đó không chỉ là ngày của những đóa hoa của m
ột nửa thế giới_đó còn là ngày sinh nhật của bông hoa lớn nhất của cuộc đời con. Con chỉ biết nguyện cầu cho mẹ sống thật khỏe mạnh để con có cơ hội đền đáp công ơn trời biển ấy mẹ nhé .Mình cũng hi vọng rằng những bạn nào đang có những suy nghĩ rằng mẹ không cho ta được cái gì  thì hãy suy nghĩ lại đi nhé; bởi vì điều tuyệt vời nhất, to lớn nhất mà mẹ đã dành cho ta đó chính là đã cho ta có cơ hội hiện diện trên cõi đời này rồi. Vì vậy hãy nói những gì mình muốn nói khi còn có thể và làm những điều mà làm sao để sau này không phải hối hận nhé!
Con gái út của mẹ
Kiều Oanh
Read more…

MS19 - Nguyễn Thị Như Quỳnh

09:39 |

 Họ tên:            Nguyễn Thị Như Quỳnh
 Tuổi :               20 tuổi
 Số điện thoại:  01658258497
 Địa chỉ:            Xóm Phú Hải- Xã Kỳ Phú-  Huyện Kỳ Anh- Tỉnh Hà Tĩnh
 Tên bài dự thi: Con Của Hôm Qua Và Con Của Ngày Mai
 Họ tên Mẹ:            Hoàng Thị Hoa

Con Của Hôm Qua Và Con Của Ngày Mai

 “Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm.Mẹ ơi con có nhiều chuyên muốn kể mẹ nghe lắm ak”. Chỉ có bấy nhiêu từ thôi,nhưng  sao lúc ở bên cạnh mẹ con lại không nói được chứ,phải chăng khoảng cách giữa con và mẹ quá lớn hay là do con chưa thể mở lòng mình để chia sẻ với mẹ,hay là do mẹ chưa đủ tâm lý để lắng nghe con nói
 Con đã được mẹ mang nặng đẻ đau,được mẹ nuôi dưỡng 20 năm,tính cách,con người con như thế nào chắc không ai hiểu rõ bằng mẹ,nhưng mẹ ơi:con người ai rồi cũng  sẽ thay đổi,suy ngĩ hồi còn nhỏ sẽ khác với lúc đã trưởng thành mẹ ak.
 Con chỉ muốn mẹ yêu của con hiểu con thêm một chút,quan tâm con hơn một chút nữa thôi ak.Con thực sự cảm ơn mẹ vì mẹ đã dạy cho con rất nhiều điều :dạy cho con biết thế nào là người trí thức,là người có ích cho xã hội…và điều quan trọng là mẹ đã cho con biết cách sống tự lập,dạy  cho con cách bước đi vững trên đôi bàn chân của mình.Và mẹ ak con đã và đang làm được điều đó,16.17.18 tuổi con đã phải học xa nhà,phải quen dần với cảnh không có mẹ bên cạnh nhắc nhở…và 3 năm học cấp III phần nào đấy con đã tích luỹ cho mình  được những kĩ năng,những kinh nghiệm sống để bây giờ sống và học tập xa gia đình,xa quê hương hàng trăm cây số con vẫn có thể tự tin,đủ bản lĩnh để va chạm,đối diện với cuộc sống.
 Mẹ yêu ak,con thật sự cảm ơn mẹ và cũng xin lỗi mẹ nhiều lắm,mẹ đã hi sinh vì con nhiều,đã dành hết tình yêu thương cho con nhưng con chưa làm được gì cho mẹ,ngay cả những lời yêu thương ,sự quan tâm của một người con đối với mẹ mình mà con cũng chưa nói được,làm được,có phải con quá vô tâm không mẹ?Mẹ đừng trách con nhé,có thể con không đủ tinh tế trong việc thể hiện cảm xúc nhưng không  phải là con quên đi những điều đó đâu mẹ ak.Con không giống như những người con khác,ngồi cạnh mẹ và nói con yêu mẹ,con nhớ mẹ nhiều lắm…cũng không nằm cạnh mẹ để chia sẻ những vui,buồn ,những khó khăn mà con đã được nghe thấy,nhìn thấy trên giảng đường hay trong cuộc sống hằng ngày,hay là chia sẻ về chuyện tình yêu,chuyện tình cảm của một đứa con gái vừa ở tuổi mới lớn…tất cả những điều đó với con là rất khó,có thể là vì do con sống khép kín,không hay bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài ,cũng như cần người chia sẻ.Con chỉ biết hỏi thăm mẹ,nói xin lỗi mẹ hay cảm ơn mẹ qua những cuộc điện thoại,nói con yêu mẹ qua những dòng nhật ký.và nói nhớ mẹ qua những dòng status tâm trạng.Con chỉ biết quan tâm mẹ qua những câu nói “mẹ nhớ mua thuốc uống đi nhé” những  lúc mẹ bảo bị ốm,con gái chưa làm được việc gì thiết thực cho mẹ cũng như chưa mua cho mẹ được một món quà nhân ngày lễ nào đấy.Con  biết mẹ và cũng như bao người mẹ khác sẽ không trách con vì những điều đó,con biết rằng niềm hạnh phúc của một người mẹ là được nhìn thấy con mình lớn khôn,trưởng thành,và sống hạnh phúc,nhưng dù thế nào đi nữa ,con vẫn thật sự cảm thấy có lỗi với mẹ nhiều lắm.Mẹ đừng trách con nhé và hãy cho con gái thêm thời gian để con sửa đổi nhé.con sẽ cố gắng làm một người con ngoan,có ích cho xã hội,không phụ sự kỳ vọng của bố mẹ,không làm bố mẹ phải xấu hổ  vì con.Bố mẹ muốn nhìn con gái của bố mẹ trưởng thành như thế nào thì hãy sống mạnh khoẻ,vui vẻ ,hạnh phúc nhé.
 Trong mắt con gái, mẹ yêu luôn là người phụ nữ đẹp nhất.đẹp về tinh thần lẫn hình thức,hjhj.với con không ai tốt bằng mẹ yêu,không ai quan tâm con hơn mẹ yêu, không ai yêu thương con hơn mẹ yêu và không ai dám mắng con như mẹ yêu đâu.hjhj.
 Con luôn cảm thấy mình là người may mắn  vì được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ tình yêu thương của bố lẫn mẹ.Con cũng luôn tự hào vì có một gia đình trên cả tuyệt vời:có bố là người nghiêm khắc nhưng luôn quan tâm con gái theo kiểu của mình,sẵn sàng cho con những thứ con cần,có mẹ là người luôn yêu thương ,chăm sóc cho con,có em trai là người luôn quý trọng chị,luôn cam chịu bị mắng mỗi lúc chị buồn,khó tính và bị sai vặt mỗi lúc chị lười.hjhj
 Đã lâu lắm rồi con không chia sẽ cảm xúc với ai,bây giờ nhân dịp ngày 8-3 con mới có thể nói lên những điều mà con tim muốn nói.Cũng nhân dịp ngày Quốc tế phụ nữ 8-3 con xin chúc cho tất cả những người phụ nữ nói chung và những người làm mẹ nói riêng :luôn mạnh khoẻ ,sống hạnh phúc
 Còn với mẹ yêu của con,con gái chúc mẹ không chỉ riêng ngày 8-3 mà tất cả những ngày khác luôn có một sức khoẻ dồi dào, chúc mẹ luôn thành công trong công việc cũng như trong cuộc sống ,chúc mẹ của con luôn xinh đẹp nè ,luôn nở nụ cười trên môi nè,con chúc mẹ những gì tốt đẹp nhất trên đời .
 Dù lớn thế nào con vẫn là đứa con gái bé bỏng của mẹ,vì thế nên mẹ nè:mẹ hãy bỏ qua những lỗi lầm của con nhé ,hãy cho con thêm kinh nghiệm sống mẹ nhé,và mẹ hãy tâm lý thêm một chút nữa nhé.hjhj.Con mong mẹ hãy chủ động hỏi con,chia sẻ với con về những chuyện riêng tư cũng như trải nghiệm của mẹ trong chặng đường mà mẹ đã đi…như vậy con mới có thể dễ mở lòng  chia sẻ cũng như hỏi ý kiến của mẹ về những chuyện mà con đã gặp phải.Con chỉ mong có vậy nữa thôi,mẹ yêu cố làm nha,Con là đứa con gái nhìn bên ngoài thì có vẻ ít nói ,trầm tính,nhưng chỉ cần có người luôn ở cạnh chia sẻ mỗi lúc con cần thì con sẽ sẵn sàng bày tỏ cảm xúc lắm. Mẹ yêu nhớ nhá,con  còn có nhiều chuyện muốn kể mẹ nghe lắm đấy.
 >>>Bấy nhiêu thôi,là cảm xúc thật sự của một người con muốn gửi tới người mẹ kính yêu của mình ,con không đủ sâu sắc để bày tỏ tình cảm với mẹ,con chỉ biết nói những cảm xúc thật sự từ trong tim,những gì mà con nghĩ để gửi tới mẹ,hi vọng mẹ sẽ hiểu và mãi yêu thương con như những gì mà từ trước tới giờ mẹ vẫn làm mẹ nhé.Con gái yêu mẹ nhiều lắm .
>>>Mình rất cảm ơn những người tổ chức chương trình đã tạo cơ hội không chỉ cho bản thân mình mà còn cho bao người con xa quê khác  được viết nên những dòng cảm xúc  để gửi  tới người mẹ kính trọng nhất.Qua chương trình mình cũng muốn gửi lời nhắn tới những người em,những người làm con nhưng còn ít tuổi hơn mình : “con người sinh ra không phải ai cũng hoàn hảo,ai cũng có được cuộc sống như ý muốn.Mẹ của mình cũng vậy,có thể do hoàn cảnh ,do cơm áo gạo tiền ,cũng có thể vì lý do gì đấy mà mỗi người mẹ đều có cách quan tâm con mình khác nhau,nhưng từ gốc độ nào đấy có thể nói rằng không có gì có thể so sánh với tình mẫu tử.Là mẹ ai mà chẳng yêu thương con mình,muốn con mình sống hạnh phúc,chỉ là những người làm con như mình không nhận thấy được thôi.Mong  rằng các bạn,các em hãy suy nghĩ và quan tâm,yêu thương mẹ mình hơn nữa,hãy làm những gì có  thể làm cho mẹ ngay từ bây giờ để sau này không phải hối tiếc.Bởi ở đâu đó có những người như chúng ta họ vẫn luôn muốn thể hiện tình cảm với mẹ mình nhưng tạo hoá đã không cho họ cơ hội để làm được điều đó,vì thế các bạn hãy cảm thấy mình may mắn hơn họ và làm thay họ những điều mà họ chưa làm được nhé.”
 “Hi vọng cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn,sẽ không còn ai phải nhìn thấy cảnh con đánh mẹ ,đánh bố ,cháu đánh bà nữa “
 “Ai sống mà chả cần  có yêu thương,ai rồi cũng sẽ phải làm mẹ.vì thế hãy biết giữ lấy những thứ mình có,đừng để khj tuột khỏi tầm tay rồi mới ân hận”





yiruma
Read more…

MS01 - NGUYỄN TỪ TÍNH

09:35 |

Họ và tên: Nguyễn Từ Tính
Số điện thoại: 01698235689
Địa chỉ: Kim Lộc - Can Lộc - Hà Tĩnh

Mẹ ạ, mẹ là người duy nhất con có thể  yêu thương hơn cả chính bản thân mình...............!

Đây là lần đầu tiên con viết ra những dòng suy nghĩ này,con cũng chẳng phải tốn quá nhiều thời
gian,công sức,cũng không dài,kém hay vì đó là tất cả tình cảm của con gửi đến mẹ.Chưa một lần ngồi bên mẹ mà con dám nói"Con thương mẹ nhiều lắm" cũng chỉ vì con là con trai,sự yêu thương của con dành cho mẹ đôi khi chỉ muốn thể hiện bằng hành động mà thôi...Vậy mà nhớ lại có những lần con cũng đã làm mẹ khóc,những giọt nước mắt thất vọng khi mà con của mẹ không nghe lời,bỏ học,nghiện game....Con vẫn nhớ như in có lần mẹ kể với con rằng"Cha mẹ cưới nhau ra ở riêng với hai bàn tay trắng,đến cả một cái bát ăn cơm cũng chẳng có.Khi cưới về cho đến lúc mang thai con,gia đình bên nội không một ai ưa mẹ,dù mẹ chẳng làm gì sai,bầu năm tháng vẫn phải bắt cua,bắt rắn bán kiếm tiền mưu sinh,bữa trưa ngoài đồng chỉ là nắm cơm trắng với mấy quả khế,quả ổi xanh chát mà thôi.Rồi lúc sinh con ra,chưa đầy tháng hai mẹ con đã phải hai đường,bà nội gia trưởng,các chú các cô  cũng ghét mẹ trong cái bất lực của cha.Cho đến khi con khóc suốt ba ngày không ngớt vì đói sữa,hàng xóm thấy tội đến xin cho,thì bà nội mới để mẹ về với con...",cuộc đời mẹ đã phải chịu khổ nhiều..... Những năm tháng thơ ấu,lúc mới bắt đầu biết và hình dung được mọi thứ xung quanh thì cũng là lúc con nhìn thấy sự khó nhọc,vất vả hằn sâu trong mắt.Khi con mới lớn đã có những lần mẹ quỳ  trước mặt con chỉ vì con không thể dứt ra được mấy trò chơi vô bổ trên internet,bị cô giáo chủ nhiệm viết thư gửi về nhà nhắc nhở lý do là bỏ học,hư hỏng,phá phách...Nhớ lại  lúc như thế con ân hận lắm.Ba năm cấp ba những suy nghĩ của con đã bắt đầu chậm lại,không còn nghiện game,lêu lổng...Có chăng chỉ là bản tính lười học mà kết quả học tập không được tốt lại làm mẹ phải phiền lòng.Chỉ đến lúc con cầm trên tay giấy báo đỗ Đại Học,sự kì vọng của gia đình,dòng họ được đền đáp thì con mới thấy mẹ nở nụ cười mãn nguyện.Tuy vậy đằng sau nụ cười đó lại chất chứa biết bao nỗi lo mới sắp sửa đến.Con biết mẹ lo vì cha mẹ được mỗi mình con,chẳng có anh em mà chia sẽ lại sắp phải sống xa nhà,lần đầu tiên trong đời phải tự lập,rời xa vòng tay của cha mẹ.Thời gian thấm thoát  trôi,giờ đây con đã là cậu sinh viên đại học năm ba,đang dần hoàn thiện bản thân,chuẩn bị hành trang để "chinh chiến" với cuộc sống khó khăn ngoài kia.Con muốn nhắn tới mẹ rằng,mẹ hãy yên tâm lo cho sức khỏe,sống thật vui vẻ,đừng lo nghĩ nhiều,con của mẹ giờ đã trưởng thành!
                        

                                                     Con trai của mẹ...............
Read more…

MS 02 - HỒ THỊ HÀ THƯƠNG

08:40 |
Họ tên:Hồ THị Hà Thương
Sinh năm:1994
sdt:0975746421
Quê quán: Khối 9,Thị trấn Phố Châu,Hương Sơn, Hà Tình
Họ tên Mẹ:Phạm Thị Lam.



“Lạch cạch..lạch cạch..!!”

Tôi ngồi nắn nót viết viết ..À không,mà là Cố nguệch ngoạc,ngoáy ngoáy thế nào để giống y chang được 

cái nét chữ,cái kiểu chữ của bố nó.(Nói nhỏ chứ:chữ bố nó còn “đẹp” hơn cả ông bác sỹ nữa).Thế mới 

hiểu cái độ khó ấy chưa?

Bạn đang tò mò tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra ở đây đúng không nào???

Vâng!Đó chỉ là một trong các bước kế hoạch của một “âm mưu KHÔNG HỀ NHỎ” của hai chị em tôi.Rồi 

âm mưu đó cũng dần hé lộ thôi.

Bố tôi đi làm xa tận trong miền Nam,ba tháng về một lần,có năm chỉ về hai lần,mẹ thì cả ngày cứ quần 

quật làm việc,đi chợ và làm việc.Hiểu được tình thế đó và cũng nhân “thiên thời địa lợi”,ngày 8/3 ,chị e 

tôi họp bàn về âm mưu mang tên “Xào tình yêu” để kết nối hai trái tim ấm về cùng nhịp đập.

Hai chị em tôi cũng bày binh bố trận ,rồi cũng lên kế hoạch,từng bước,từng bước để nhanh chóng hoàn 

thành âm mưu này.

ngày 7/3 …

Từ tối qua tôi đã tìm tất tật tật về những kỷ niệm của bố với mẹ trong một cái hộp kỷ niệm,nào là bức 

ảnh ngày cưới,nào là quà ngày 20/10, rồi thì thiệp valentine ...”Akhaaa!Đã tìm thấy mục tiêu”.Tôi vui 

mừng mà thốt lên vậy.Đó là những lá thư tay mà ngày xưa bố tôi gửi cho mẹ.Tôi tự nhủ thầm”xin phép 

bác hộp cho cháu mượn một lát rồi cháu trả ngay nhé!hehe”.Và chắc bạn cũng hình dung được phần 

nào chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ? Tôi nguệch ngoạc nắn theo kiểu chữ của bố.Rồi đặt những dòng chữ 

đầu tiên lên tấm thiệp:

 “ Bình Dương,ngày 5 tháng 3 năm 2008

 Em thân yêu!

 Em có khỏe không?,…”.

Viết xong tôi gói gém tấm thiệp handmade cẩn thận.

 Bươc tiếp theo là gọi điện cho đồng phạm-papa để thông báo về cái âm mưu của hai chị em.papa được 

phân cho nhiệm vụ là chỉ việc “Ok” khi mẹ gọi điện.

Bước 1 :hoàn thành.Chuyển bước 2.

 Tôi thẫn thờ ngóng trông mẹ về.

-“A!Mẹ đi chợ về”cái Tú chạy từ ngoài ngõ hét vào.

Tôi như đang trên mây xanh,mơ màng, rớt cái “bịch”.Hoàn hồn lại,thấy mẹ đi chợ về,chạy nhanh vào 

nhà đưa quà cho mẹ.Rồi nũng nịu nói với me:”ai mà thích rứa ta??Có quà của bố gửi từ trong Nam ra 

tê”.Mẹ từ ngạc nhiên đến sững sỡ,rồi mẹ cầm lấy bức thư và đọc.Trong giây phút chờ đợi,mọi thứ như 

ngừng thở,từng nhịp tim vang lên thình thịch như muốn bật ra khỏi lồng ngực…,từng hồng cầu máu tăng 

lên,chạy loạn xạ ,cứ như bị tắc nghẽn giao thông trong mạch máu …Hồi hộp ,lo âu,cuống quýt…hàng 

ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu: ”liệu mẹ có phát hiên ra không nhỉ??? Nếu biết mẹ có nạt mình k?” .Rồi 

thì :”liệu đọc xong mẹ sẽ cảm thấy như thế nào????...” Tôi hồi hộp nhìn chằm chằm vào mẹ….Bất 

ngờ,như bắt gặp ánh mặt của ấy.Đôi mắt mẹ rưng rưng ,mộng ngấn nước vì xúc động.Trong không gian 

vắng lặng,mẹ nhìn tôi,rôì ôm chầm lấy 2 chj em tôi đầy hạnh phúc.

 -”Bố và 2 con là niềm vui của mẹ,con yêu à!!!!”Mẹ nói trong nghẹn ngào,niềm hạnh phúc vỡ òa.Trong 

khoảnh khắc ngọt ngào đó,mùi hương dịu ngọt từ tình yêu của mẹ làm tôi không bao giờ quên.Bất ngờ 

đên nghẹt thở,hạnh phúc đến vỡ òa,khi nhìn thấy nụ cười ấm áp rạng rỡ , trên gương măt tần tảo của 

mẹ.Cả ngày hôm ấy ,mẹ cứ luôn ngân nga hát,yêu đời….

Đất trời hôm nay sao đẹp thế!Đất dát vàng ánh nắng ,trời mát dịu,gió khẽ hôn lên má người đi đường.

T/b:Có bao giờ trong cái khoảnh khắc hai ánh mắt bắt gặp nhau ấy,có thể mẹ đã đoán ra được tác giả 

thật sự của bức thư là ai?*_^ .Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì đó cũng là 1 bí mật hạnh phúc đã được 

giữ kín cho đến tận ngày hôm nay và có lẽ là cả mãi về sau…

 ---Hết---

 “GIA ĐÌNH là điều tuyệt vời nhất” .Hãy vẽ lên bức tranh với những gam màu ấm áp ,hạnh phúc!

Tôi biết bạn là một “họa sĩ” tài ba mà.
Read more…

MS03 - LƯƠNG THỊ HƯƠNG GIANG

08:34 |
Họ tên : Lương Thị Hương Giang
Ngày sinh: 30/04/1995
Số điện thoại: 0986389515
Địa chỉ nhà ở quê: khối 16 thị trấn Phố Châu, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh
Tên bài dự thi : Gửi mẹ yêu
Họ tên mẹ : Hoàng Thị Vinh

Gửi mẹ yêu!!!!
Chỉ con 3 tháng nữa là con gái mẹ đã bước sang tuổi 21 rồi mẹ nhỉ?? Hai mươi mốt tuổi đầu đời con chưa bao giờ nói con yêu mẹ dù chỉ một lần, phải chăng nếu có chỉ là những cái ôm vụng về của con lúc mẹ ngủ say, là hôn nhẹ lên trán mẹ để cảm nhận được hơi ấm nồng nàn của mẹ khi những ngày con bé. Mẹ ơi, con muốn được một lần trở về tuổi thơ, để con ngoan hơn, chăm hơn, để mẹ không phải buồn, không phải khóc.
Con còn nhớ như in ngày đấy, ngày mà mẹ kể cho con nghe về cuộc đời của mẹ, về những đắng cay vất vả mà mẹ phải trải qua.... Mẹ lấy bố là vì gì mẹ nhỉ ?? Mẹ từng nói đấy là vì tình yêu, nhưng con biết đằng sau cái chút ít được gọi là tình yêu đấy còn là tình thương người nữa phải không mẹ. Vì bố con nghèo quá...!!!! Mang nặng con chín tháng mười ngày, sinh con ra trong niềm hạnh phúc khôn tả, mẹ chăm bẵm nuôi nấng con bằng tất cả tình thương yêu... con cảm ơn mẹ , vì đã sinh con ra trên cuộc đời này, cho con được sống, được học tập, được chở che và yêu thương. Con từng nghĩ nếu như ngày ấy mẹ không ở lại, mẹ quay bước đi thì liệu có con hôm nay không nữa?  Sinh con ra được chín ngày, vì nhà nghèo quá, vì sự ghen ghét của bà nội, mà nói chính xác hơn là do bố con nhu nhược, mẹ đã bị đánh đập tả tơi... nói chuyện này cứ như là trong xã hội phong kiến ấy mẹ nhỉ, nhưng đây là thật, sự thật phũ phàng mà mẹ con phải gánh chịu. Mẹ đau, mẹ khóc, đêm đêm mẹ bế con vào lòng, nhìn đứa con gái con đỏ hỏn trong vòng tay, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má mẹ. Lúc đấy, con biết gì đâu, con vẫn khóc, vẫn quấy mẹ hằng đêm. Đánh đập triền miên, lại thiếu ăn, thiếu uống, mẹ toan xách đồ ra đi, để lại con cho bố, nhưng quay bước nhìn lại, nhìn ánh mắt long lanh, khuôn mặt trong sáng của con, mẹ lại khóc, lòng đau thắt lại và không nỡ bước đi. Mẹ sợ, mẹ đi rồi con sẽ phải chịu khổ, mẹ sợ con sẽ bị tổn thương, mẹ sợ tâm hồn trong sáng của con sẽ bị vấy bẩn bởi những lời nói cay độc của cô và bà nội và mẹ sợ, mẹ sợ rất nhiều điều nữa phải không mẹ?. Mẹ nuốt ngược nước mắt và nỗi đau vào trong để nuôi con khôn lớn thành người.
Mẹ ơi, đối với con mẹ là tất cả, là bến bờ của yêu thương, là nơi mà con có thể trở về bất cứ khi nào con cảm thấy mệt mỏi... Mỗi lúc buồn hay vui con đều muốn trở về bên mẹ vì đơn giản mẹ sẽ ôm con vào lòng để con có cảm giác được an toàn, được chở che. Mẹ đồng hành cùng con trên mỗi bước chân từ khi con chập chững cho tới lúc con có thể vững vàng bước đi. Mẹ theo con trong từng nét chữ, trang sách, mẹ uốn nắn con từng chút, từng chút một bằng tất cả yêu thương. Con còn nhớ ngày công bố điểm đại học, con ngồi nhà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chốc chốc lại nhận được tin nhắn của mẹ “có điểm chưa con?” , con biết mẹ còn kì vọng vào con rất nhiều. Nhập số báo danh rồi mà con không muốn gửi đi, con sợ, con sợ lại làm mẹ thất vọng, lại làm mẹ phải buồn, phải khóc. Và rồi mẹ con mình đã vỡ òa trong hạnh phúc khi biết điểm của con, mẹ ôm con vào lòng và nước mắt cứ thế trào ra, mẹ khóc, nhưng đấy là giọt nước mắt hạnh phúc.
Ngồi một mình trong kí túc nghĩ lại mà con cứ ngỡ như là chuyện hôm qua. Thời gian trôi nhanh quá, thấm thoắt cũng đã được 2 năm, 2 năm con là cô sinh viên kinh tế không quá xuất sắc, nhưng cũng đủ để cho mẹ tự hào. Hơn 2 năm qua mẹ lại càng vất vả hơn nữa, ngày ở nhà mẹ con rau cháo nuôi nhau nhưng bây giờ con đi học có bao nhiêu thứ phải lo, phải tiêu. Mẹ vẫn gửi tiền cho con hằng tháng, nhưng mỗi khi chi tiền cho việc gì, lòng con lại đau thắt lại khi nghĩ đến  đấy là mồ hôi, nước mắt của mẹ, là tiền mẹ chắt chiu dành dụm chẳng dám ăn tiêu bất cứ đồng nào cho riêng bản thân mình. Mùa đông mẹ chẳng có nổi cái áo ấm để mặc, nhưng lúc nào cũng lo cho con, hôm nay có gió muà con nhé, nhớ mặc ấm vào rồi đi học. Mẹ ơi, sao mẹ lo cho con nhiều thế,trong khi trời rét cắt da cắt thịt, mưa dầm dề mẹ vẫn phải mang áo mưa đi cấy thuê cho người ta, chỉ để kiếm thêm ít tiền, cho con có cái này cái kia , cho bằng chúng bằng bạn. Nhưng mẹ biết không,con chẳng cần những thứ đấy, con chỉ cần mẹ mạnh khỏe để mãi bên con mà thôi!

Hai mươi mốt năm đầu đời con được sống trong tình thương yêu của mẹ. Đôi lúc con tự hỏi, sau này khi mẹ không còn ở bên con nữa con sẽ sống ra sao? Chỉ nghĩ đến đấy thôi là con đã sợ lắm rồi, con sợ phải bước đi một mình lắm, con ước gì con có thể cứng rắn, mạnh mẽ hơn để khi không có mẹ bên cạnh con vẫn có thể vững chãi tung cánh bay đi. Đối với con, mẹ là tất cả và mãi mãi. Con yêu mẹ rất nhiều...!!!
Read more…

MS04 - CAO TẤN THÀNH

08:30 |
Mẹ thân yêu !
Đã bao giờ con nói với "Mẹ" rằng "Con yêu mẹ, con thương Mẹ rất nhiều" chưa nhỉ ? Chưa, hay đúng ra là con không đủ dũng khí để  nói với Mẹ như vậy. Con muốn nói, muốn tâm sự với Mẹ rất nhiều nhưng dường như có một khỏang cách giữa Mẹ và con làm con không thể nói thành lời. Ngày trước con là 1 đứa con trai hiền lành và nhút nhát, làm việc gì cũng phải hỏi ý kiến của Mẹ nhưng giờ đây con đã khôn lớn, đã trưởng thành và đủ dũng khí để nói với Mẹ rằng "Con yêu Mẹ rất nhiều" !
Hôm trước vô tình lướt "Facebook" hiện lên bảng tin thông báo của con là lời mời tham dự sự kiện "Viết về Mek yêu". Con nghĩ tới ngày 08/03, nghĩ tới Mẹ và mong muốn gửi tặng Mẹ một món quà đặc biệt.

Mấy hôm nay con trằn trọc cả đêm không ngủ. Con lục tìm trong kí ức những kỉ niệm từ thời thơ bé. Nghĩ đến mà cười thầm một mình, mà khóc rơi nước mắt. Con cười vì cảm thấy hạnh phúc khi được sống dưới mái ấm gia đình có ba mẹ, anh và em. Con khóc vì những lần lầm lỗi, đua đòi mà làm mẹ thêm phiền lòng. Con xin lỗi, xin lỗi Mẹ rất nhiều
Read more…

MS05 - LÊ THỊ HOA

08:27 |
·         Họ và tên: Lê thị Hoa 
·         Tuổi :20
·         Số điện thoại: 0972483201
·         Quê: Lộc hà
·         Tên bài:Mẹ Yêu
·         Họ và tên me: Nguyễn Thị Thu.





Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. 

Mẹ ru con yêu con tha thiết. 
Mong cho con luôn luôn ngoan hiền giấc no say. 
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu. 
Đã hy sinh cho con bao nhiêu tuổi đời. 
Mẹ đã bên con Mẹ đã cho con lớn lên..........



Lúc nào con cũng nghe và hát lên bài này mỗi ngày, không biết mẹ có thích nghe bài này không còn đối với con con rất thích bài hát này.
                              Mẹ Yêu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
  Con nhớ rằng hình như con chưa nói lời xin lỗi hay cảm ơn gì đó đối với mẹ lần nào????
Chắc hẳn nhiều bạn cũng giống như tôi, khi nói lời xin lỗi hay cảm ơn bố mẹ, cổ họng mình cứ đông cứng lại không biết nói câu gì.
    Mẹ ạ!!! Con xin lỗi mẹ và yêu mẹ nhiều lắm.
   Mẹ là vầng trăng sáng, là tấm gương chiếu rọi con đi, mỗi lần con ngã mẹ đều đở con dậy, mỗi lần con đau mẹ lại xoa dịu nối đau, mỗi lần con khóc mẹ lại an ủi vỗ về. Mẹ luôn chỉ rõ những điều tốt đẹp, luôn cố gắng dạy bảo con nên người mà không đòi hỏi lại một điều gì.
Vẫn biết thế nhưng mà tại sao con lại có những lúc lầm lỡ làm điều có lỗi đối với mình?
Tại sao có những lúc con lại to tiếng với mẹ?
Tại sao có những lúc con lại không nghe lời khuyên của mẹ?
Tại sao có những lúc con lại trách móc mẹ?
Tại sao có những lúc con có suy nghĩ tiêu cực. Vâng mẹ ạ! nhiều lúc con tự hỏi phải chăng con không phải là con của mẹ, phải chăng mẹ không thương con, mẹ không yêu con....Nhưng co đã sai rồi mẹ nhỉ? người mẹ mang nặng đẻ đau nuôi nấng con nên người thế mà con laijcos những suy nghĩ như vậy.
          
                  Con nhớ cai lần mà con sốt cao, không ăn uống được gì, xỉu lên xỉu xuống, có lúc cơn sốt lên cao cứ hét toáng lên. Khi cơn sốt lên cao con năm mơ thấy mẹ bị bắt, con vội vàng chạy đi tìm mẹ khắp nơi bật khóc giữa chốn đông người " Cháu  phải tìm mẹ, tìm mẹ về cho cháu " khóc nức nở, đến khi mẹ xuất hiện, con vội vàng sà vòa lòng mẹ và òa lên những giọt nước mắt hạnh phúc.
                Những giây phút kinh hoàng đó khiến con cảm nhân được tình mẹ qua trọng đến với con như thế nào.
               Mẹ ạ, thời gian trôi qua thật là nhanh vậy mà giờ đây con đã là một cô gái 20 tuổi, một cô gái trưởng thành hơn, xa rời bàn tay chăm sóc của mẹ, xa rời quê hương đến với vùng đất mới, nơi mà con để học tập, nơi dạy cho con, nơi cho con hiểu biết thêm nhiều điều hơn, nơi cho con biết rằng cuộc sống ngoài xã hội này không đơn giản một tí nào, nơi đầy ắp sự lừa dối, ......

              Lời cảm ơn hay lời xin lỗi ta thường nói với bạn bè rất nhiều,nhưng tại sao đối với người mẹ sinh thành ra mình lại khó có thể cất lên lời "Con Xin Lỗi" hay "Con Cảm Ơn mẹ rất nhiều".!
 Có những lần làm việc sai trái con muốn sa vào lòng mẹ.và thốt lên rằng "con xin lỗi mẹ" nhưng đến khi gặp mẹ trước mắt sao người con cứ đơ ra, ấp a ấp úng không nói đươc câu gì. Tình mẹ thiêng liêng cao cả, vậy mà con không chưa một lần nói lời cảm ơn đối với mẹ. Đối với bạn bè, luôn ríu rít lời cảm ơn, lời xin lỗi nhưng tại sao đối với mẹ lại chưa một lần nói.
        Rồi một ngày con lớn lên, con cũng sinh con và làm mẹ, cũng như mẹ bây giờ. Và vai về nó sẽ khác, con không là cô gái ngây thơ, đứa con gái bé bỏng của mẹ như ngày nào nữa mà là chính là một người mẹ rồi. Cuộc sống rồi sẽ dồn nén một con người, đầy ắp những nghịch lý trái ngược, đầy ắp sự xô bổ, đầy ắp sự dối trá, sự thương yêu và cả sự đùm bọc nâng đở và tình yêu thương nữa.
.
   

             Cuộc sống bộn bề,chật vật, ngày ngày con vẫn cứ ăn, sống học và có thể gọi là nhởn nhơ.Trái lại với điều đó là một người mẹ đang ở nhà còng lưng đi cấy. Hôm nay trời mưa, mưa rất to, không biết nhà ta thì như thế nào. Ngồi nghe bài giảng của thầy Nguyễn Thành Nhân về tình cha nghĩ mẹ con rưng rưng nước mắt, có thể đó là những giọt nước mắt hạnh phúc hay là giọt nước mắt xúc động. Nhưng có còn hơn không đã ngấm và đã thấu vào tim can ruột gan con. Hà Nội mưa to lắm, lấy cảm xúc lên viết lên những dòng tâm sự này, lấy hết can đảm để viết lên những cảm xúc chân thành của này.Con gọi điện về nhà hỏi: Mẹ đang làm gì đấy?, "Mẹ đang đi cấy trên đồng con ạ!". Không biết nói gì hơn ngoài ngoài sự hối hận
.  Con thật sự nhớ mẹ, con thật sự xin lỗi mẹ, thật sự con cảm ơn mẹ.
   Năm hai đại học rồi mẹ nhỉ, năm hai con xa nhà, cái năm đầu tiên con đi học con cảm thấy chán nản. thất vọng, và có nhiều suy nghĩ tiêu cực. Không biết vươn lên và ngày càng bị tệ hại, suốt ngày nằm và nằm, chôn vùi bản thân trong những trò chơi vô bổ, chỉ ngủ và ngủ, xem phim và xem phim. Nhưng đằng sau sự chễnh mãng đó, sa đảng đó là gì, đó là sự hi sinh của mẹ. Với những đồng tiền hiếm hoi cha đi xây,và từ những hại gạo mẹ trồng. Với con trâu mẹ nuôi, con gà mẹ chăm....

         Cuộc sống của con được nuôi lớn lên bằng những con dam đồng mẹ bắt, bằng những lần cha đi xây, bằng mồ hôi và nước mắt của cha và mẹ. Con biết đó là sự hi sinh lớn lao và cao cả Con còn nhớ như in cái lần đó, cái lần về quê nghỉ hè, sau một năm xa nhà. Buổi trưa tròn bóng xoáy khi cả nhà ăn cơm vừa xong, tưởng rằng mẹ cũng ngủ như con, nhưng trái ngược lại với suy nghĩ đó. Mẹ ăn vội ăn vàng bát cơm, ăn xong vội vàng lên đồng đi bắt dam,là đi bắt dam đồng kiếm đồng ra đồng vào. Tôi vội vàng khóc can ngăn, òa khóc,năn nỉ, can ngăn mẹ ở nhà, vì trời ngoài rất nắng, nó đốt cháy da thịt, cái nắng của tháng 6. Đáp lại điều đó là câu trả lời thản trả lời "Mẹ phải đi sớm không thì người ta bắt hết mất, ít ra còn kiếm đồng ra đồng vào". Tôi  không biết nói câu gì hơn nữa mà chỉ im lặng, im lặng và im lặn, rưng rức nước mắt. Bị khuất mắt là thế, bị khuất mắt khi xa nhà, khi những lần gọi điện về bị giấu, khi những lần chơi bời mà mẹ ở nhà còn lưng bắt dam. khi tiêu pha những đồng tiền đó mà không cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, không xấu hổ với cha mẹ, không xấu hổ với đời ......
    Thực sự giờ này con không biết nói gì hơn nữa, con biết mình đã sai rồi mẹ ạ, điều đó dạy cho con thấy là mình phải cố gắng học tập để vươn lên không phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ. Cố gắng học tập,không làm mẹ đau lòng, không làm mẹ buồn đau lòng.
 
         Và cuối cùng con xin nói lên ngàn lần xin lỗi mẹ, và ngàn lần con xin lỗi mẹ.
       Giọt nước mắt con đang rơi đây chính là giọt nước mắt hạnh phúc, không phải là quá muộn đúng không mẹ.
                            Con Yêu Mẹ Rất Nhiều !
Hãy yêu quý mẹ và biết nói lời cảm ơn và xin lỗi với mẹ.

Read more…
Bạn bè trên Facebook [X]