BÀI DỰ THI VIẾT VỀ MẸ
Họ tên: Nguyễn
Văn Nguyện
Tuổi: 22
Sđt:
0974856506
Địa chỉ:
Khu1-Phụ Khánh-Hạ Hòa –Phú thọ
Tên bài viết:
Cám ơn mẹ
Họ tên mẹ:
Ngô Thị Nghị
CÁM ƠN MẸ
Đã hơn 20 năm mẹ dõi theo tôi trên mọi chặng
đường.Mẹ ân cần, lặng thầm và ấm áp mỗi khi tôi nghĩ về. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ,
yêu nhiều lắm. cám ơn mẹ đã cho con cuộc sống này”. Đó là câu mà tôi luôn muốn
nói với mẹ nhưng chưa thể 1 lần nên lời, có lẽ vì tôi chưa ngoan, chưa làm mẹ
vui hay cũng vì tôi ngại.
Tôi giống mẹ, giống từ khuôn mặt đến cả
dáng đi. Chỉ có điều giờ chàng thanh niên con trai mẹ đã trở nên cao lớn, cao
hơn mẹ chứ k còn là cậu bé ngày nào. Mẹ gầy và hay ốm. Đã bao năm mẹ sống chung
với những cơn đau dạ dày quái ác.Tôi thương mẹ nhưng biết phải làm sao khi mẹ
cha vẫn phải lo cho tôi từ miếng cơm manh áo. Nhà chỉ có 2 anh em, tôi và em
gái. Nhưng như thế là quá đủ để mẹ cha vất vả. Khi tôi bắt đầu đi học, chẳng dễ
dàng gì khi ngày mùa cấy hái mà mẹ vẫn phải đạp xe đưa tôi đi trường mẫu giáo
cách nhà 5 cây số. Rồi cả mấy năm cấp 1,tôi luôn phải học xa như thế. Hồi đó xe
máy với gia đình tôi là 1 điều quá xa xỉ. Chẳng sao cả , xe đạp thôi nhưng tôi
luôn hạnh phúc mỗi khi thấy bóng dáng thân thương bên chiếc xe đạp mỗi khi tôi
tan trường. Mẹ thương tôi đi học nắng nôi, mẹ mua kem,mua quà bánh. Mẹ thương
tôi ăn mặc thua kém bạn bè nên cũng chiều tôi, và chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân
cả. Tôi biết cái áo đó đã qua mấy cái tết rồi. Nhận ra điều đó là khi tôi đã lớn
hơn 1 chút, chắc tầm lớp 4, lớp 5. Tôi đã giúp mẹ được khá nhiều việc, mà lẽ ra
tuổi đó thì chỉ ăn 2 bát, ngủ 1 phát không khóc là tốt lắm rồi. Ngày nghỉ tôi
đã biết theo mẹ đi hái chè, công việc mà giờ đây khi đã là 1 thanh niên đôi
mươi tôi cũng sợ lắm khi nghĩ về. Ngoài làm ruộng ra thì chè là nguồn thu nhập
chính của gia đình. Cả mẫu chè nên mẹ phải hái ngày này qua ngày khác, đeo trên
lưng hàng chục cân chè, đau lưng, đau tay, rồi thì phải hái cả nắng cả mưa. Đôi
bàn tay gầy guộc của mẹ đen chũi toàn nhựa chè, đầy những vết đứt nham nhở, chồng
chéo lên nhau đôi khi chảy cả máu. Tôi ước có 1 công việc nhẹ nhàng hơn giành
cho mẹ. Có lẽ vì thương mẹ mà tôi đã cố gắng học. Tôi còn nhớ như in cái ngày mẹ
đạp xe hàng chục cây số đưa tôi đi nhận giải học sinh giỏi tỉnh. Nắng nóng mà
đường xa, xung quanh tôi mọi người đều đưa con đi bằng xe máy, riêng mẹ con tôi
xe đạp. Hình ảnh đó làm sao tôi quên. Cái bằng khen mà tôi ôm còn to hơn cả người
tôi, mẹ ôm tôi mà khóc. Cảm động quá đi mất, tôi tự hứa sẽ cố gắng hết sức mình
để được thấy nhiều hơn những giọt nước mắt hạnh phúc này.
Tôi có một gia đình thuyệt vời, một người
mẹ hết lòng vì chồng con, một người cha
chẳng ngại sương gió kiếm tiền cùng mẹ nuôi chúng tôi ăn học. Trong ngôi nhà nhỏ
bé chẳng lúc nào không đầy ắp tiếng cười.Nhưng ai trong đời cũng đôi lần lầm lỡ,
tôi đi học xa nhà và từ đó tệ nạn đã chọn tôi. Đã có những lần nói dối, đã có
nhưng buổi học không đến lớp. Gần như chẳng ngày nào không thấy tôi tại quán
bi-a cổng trường. Biết được điều này, thật sự hình tượng đứa con ngoan trong mắt
cha mẹ tôi mờ đi nhiều lắm. Cha thì cho tôi những trận đòn, mẹ thì chỉ nhìn tôi
và nói ‘’Mẹ buồn lắm’’ rồi quay đi. Biết bao nhiêu lần tôi hứa, nhưng trò chơi
kiếm tiền đã đi vào máu thịt, tôi không sửa được. Tôi chán học và cũng chán
luôn cả bản thân mình. Thế nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi 1 tối chỉ có mẹ và
tôi ở nhà, mẹ gọi tôi lại và nói với vẻ rất nghiêm túc:
-Nguyện, mày có thương cha mày không?
Ôi trời ơi
,mẹ không đánh mà sao tôi muốn khóc. Ánh mắt mẹ dịu hiền mà như đang trách tôi
thật nặng. Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ đã nói tiếp :
-Bao nhiêu đêm rồi cha mày chẳng ngủ được,
ông tiêu cực lắm đấy. Tao chẳng hiểu mày nghĩ gì nữa, mày còn chưa đủ lớn sao?
Mẹ nói về cha chứ tôi biết mẹ cũng thế, mặt
tôi nóng bừng lên. Tiếp đó mẹ kể cho tôi nghe về những ngày khó khăn vô cùng
khi tôi mới chào đời. Tôi sinh ra không khỏe mạnh mà bệnh tật liên miên, mọi thứ
trong nhà đều bán đi để có tiền mua thuốc.Thậm chí mọi người còn gọi tôi là Hai
Tạ vì mong tôi sau này sẽ được cao lớn. Mẹ bảo chẳng bảo giờ quên khi cha phải
dạy từ đêm rồi đạp xe ba mươi cây đi mua
thuốc, tiền mang theo chỉ để mua thuốc và một cái mũ cối. Nhưng trên đường về
thì xe bị hỏng, sửa xe mà trong túi không có lấy một đồng, cha để lại cái mũ và
bảo hôm sau sẽ lên chuộc lại. Nhưng rồi cái mũ đó không bao giờ cha còn gặp nữa.
Nghe kể đến đây nước mắt tôi chẳng ngừng tuôn rơi, tôi ân hận lắm. Mẹ lau nước
mắt cho tôi, vỗ về an ủi :
-Cố lên Hai
Tạ, mẹ tin con là đứa con ngoan.
Từ hôm đó,
người mẹ hiền như đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, đã tìm lại cho tôi con người
thật của chính mình. Tôi tiếp tục cố gắng, và tấm giấy báo đỗ đại học có lẽ là
niềm vui vô cùng lớn lao với mẹ, nhưng tôi hiểu đó mới là sự bắt đầu, để mẹ vui
tôi còn phải làm nhiều hơn thế.Ngày lên đường đi học là ngày tôi biết mình phải
tạm xa mẹ cha, điều mà trước đây tôi chưa từng làm. Cả đêm hôm đó mẹ không ngủ, không chỉ vì chuẩn bị
quần áo, đồ đạc mà là vì mẹ lo. Sự quan tâm đó làm tôi xao xuyến biết bao trong
những ngày đầu xa nhà, tôi muốn chạy về ngay, ôm trầm lấy mẹ và không đi học nữa.
Quãng đời sinh viên của tôi bước sang một trang mới khi tôi được chọn vào lớp
chất lượng cao của Đại học Công nghiệp.Một môi trường mới, một cơ hội mới nhưng
kèm theo đó là thách thức vì học phí quá cao. 8 triệu đồng một kỳ, thật sự là một
khoản tiền quá lớn. Mẹ sẽ phải hái chè nhiều hơn, cũng nhiều hơn những công việc
nặng nhọc sẽ đè lên vai cha. Ngày hôm nay đây, sau một kỳ nghỉ tết gần 2 tháng,
tôi đắn đo biết bao khi phải nhấc điện thoại lên gọi cho mẹ báo rằng sắp nộp học
phí. Có lẽ mẹ sẽ lo lắng nhiều lắm nhưng mẹ chẳng nói ra đâu vì có kêu với tôi
cũng chẳng thay đổi được gì, hơn nữa mẹ sợ tôi buồn.
Bạn tôi ơi, những chàng sinh viên từ quê ra đã
bao giờ thật sự hiểu nỗi khổ của mẹ cha. Muốn hiểu không, đơn giản lắm. Hãy một
lần về nhà đúng bữa cơm mà không báo trước, thấy được rồi bạn sẽ không bao giờ
kêu cuộc sống sinh viên là khổ.Tôi đã làm như vậy, hình ảnh cha mẹ vẫn bộ quần
áo lao động còn dính bùn đất bên mâm cơm chỉ một đĩa rau muống, một bát cà muối
chua khiến tôi như vỡ òa. Viết đến đây tôi nhớ gia đình quá, và chắc chắn mọi
người cũng thế, nhất là mẹ tôi. Còn nhớ buổi tối hôm đó mẹ gọi cho tôi nói rằng
‘’mẹ xuống thăm mày, đang trên xe khách, sáng mai mẹ về luôn’’. Tôi mừng quýnh
vì đã mấy tháng rồi chưa gặp mẹ. Và tôi cũng biết mẹ xuống chốc lát thế cũng vì
nhà quá nhiều việc, mẹ xuống đây là vì lo mùa đông rét mướt tôi không tự lo được
cho bản thân. Tôi vui và tự hào lắm vì biết rằng mình có một người mẹ quá tuyệt
vời. À đúng rồi, sắp đén mùng 8 tháng 3, hôm đó tôi sẽ dậy thật sớm gọi về cho
mẹ. Nói là sớm thôi chứ tôi biết sớm mấy thì mẹ cũng dậy lâu rồi. Tôi sẽ cám ơn
mẹ vì mọi điều, sẽ chúc mẹ những điều mà 21 năm nay tôi chưa từng chúc. Chắc mẹ
sẽ vui, sẽ hạnh phúc lắm. Tôi khao khát được nhìn thấy mẹ cười khi đó. ‘’Mẹ ơi,
mẹ hãy sống thật tốt, con chỉ mong mẹ bên con suốt cả cuộc đời, con cũng thương
cha nữa, cha mẹ luôn hanh phúc nhé. Con yêu mẹ, con yêu cha, con rất yêu gia
đình mình. Ngày phụ nữ Việt Nam vui vẻ mẹ nhé- thiên thần của con ! ‘’
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét