Đôi mắt em...

09:45 |
 Kết thúc chuyến tình nguyện xa đầu tiên của đời mình với một sự ám ảnh mà đến bản thân mình cũng không thể nghĩ tới: Đôi mắt em…………
   Chúng tôi đến thăm gia đình em một ngày sau bão. Ngôi nhà nhìn tan hoang đến lạ. Tan hoang vì sức tàn phá nặng nề của cơn bão vừa qua hay vì sự thiếu vắng của tình thương. Câu hỏi ấy đến bây giờ vẫn làm cho trái tim mỗi tình nguyện viên như chúng tôi day dứt.
   Ngôi nhà nhỏ của em không có gì đáng giá ngoại trừ bộ bàn ghế uống nước. Chính giữa ngôi nhà là hai bàn thờ của bố mẹ em.
   Em vẫn ngồi đấy đôi mắt vẫn hướng về phía hai di ảnh của bố mẹ mình        “ Đây là bố Hùng, đây là mẹ Lâm”. Sao mắt tôi thấy cay xè. Em còn quá nhỏ để hiểu được rằng bố mẹ em đã vĩnh viễn ra đi không bao giờ có thể ở bên để lo lắng, chăm sóc hay thậm chí là mắng mỏ mình nữa.
   Đôi mắt em sáng lên khi khoe với chúng tôi bộ quần áo mới được mẹ mua cho nhân ngày tựu trường nhưng em nào có biết đâu đấy chính là món quà cuối cùng mà bố mẹ dành tặng em. Tự trong trái tim mình, em vẫn luôn trân trọng món quà ấy và chắc có lẽ, sau này, khi lớn lên, khi hiểu được mọi chuyện, bộ đồ ấy sẽ là kỉ vật em mang theo suốt hành trang của cuộc đời mình.
   Đôi mắt em vô định nhìn về khoảng không trước mặt khi chúng tôi hỏi em có nhớ bố mẹ không. “ Lâu rồi cả bố và mẹ không về, chắc đang đi bán rau để mua thêm quà cho em với anh Tuấn Anh”- em vẫn tin vào lời nói dối của Nội, vẫn chờ đợi những món quà nhỏ nhưng thắm đượm tình yêu thương. Phải rồi, đối với một đứa trẻ vùng quê nghèo thì còn gì quý hơn những bộ đồ mới, những cuốn sách hay nhất là những món quà được chắt chiu từ sự tảo tần của mẹ cha, từ tình yêu thương vô bờ bến của gia đình. Trái tim mỗi chúng tôi như lạc nhịp khi nghe em ngây ngô nói như thế. Chúng tôi hiểu rằng, dù mình có cố gắng như thế nào đi nữa, dù có trao cho các em được một ít quà, một ít sách vở thì cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng em.
                      
Đôi mắt em vô định nhìn về khoảng không phía trước
(Nguồn ảnh: Duyên Kem)
   Đôi mắt em ngấn lệ khi nói với Nội mình “ Bà ơi, con nhớ mẹ”. ngoài những cái ôm thật chặt để truyền cho em thêm chút ấm áp thì chúng tôi cũng không thể làm gì khác. Chúng tôi không thể tiếp thêm sức mạnh cho em bởi lẽ trái tim mình cũng quá yếu mềm,cũng đang đau,cũng đang rỉ máu đấy thôi. Thương lắm em tôi, biết đến bao giờ nỗi nhớ ấy mới nguôi, biết đến bao giờ em mới gặp lại được những người thân yêu nhất. Câu hỏi ấy vẫn bị bỏ ngỏ lưng chừng…….
   Đôi mắt em chùn xuống khi bà Nội kể cho chúng tôi nghe về những gia đình ở thành phố về xin em để nuôi. Em co cụm thân hình bé nhỏ vào lòng bà “ con không đi đâu hết,bố mẹ con vẫn ở đây mà”- vừa nói em vừa chỉ tay về phía hai tấm ảnh thờ, rồi em òa khóc. Giọt nước mắt của đứa trẻ 4 tuổi như làm tan chảy tất cả. Chắc em sợ thêm một lần xa cách.
   Làm sao để em giữ được nét vô tư trong đôi mắt em khi ai đó nói cho em biết sự thật về bố mẹ mình? Làm sao để em-một đứa trẻ 4 tuổi đủ kiên cường và mạnh mẽ để bước tiếp chặng đường còn lại khi không có bố mẹ mình bên cạnh?
   Đôi mắt ấy chắc sẽ ám ảnh mãi trong trái tim mỗi tình nguyện viên như chúng tôi, đôi mắt ấy sẽ là động lực để chúng tôi cố gắng hơn nữa trên mỗi bước chân tình nguyện

   Đôi mắt kia ơi! Mạnh mẽ lên nhé, chúng tôi luôn bên em!
Read more…

Viết cho mùa én bay...

08:53 |
Hà Nội, Viết cho mùa Én bay 

 “ Nếu là con chim, chiếc lá

 Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh

 Lẽ nào vay mà không trả

 Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.

 Nhắc đến Hà Nội, ta nghĩ đến một nhịp sống ồn ào, vội vã, một mảnh đất Kinh 

Kì với những phồn hoa Đô thị.

 Nhưng, không phải nơi đâu trên mảnh đất Hà Nội nhịp sống cũng ồn ào, vội vã 

như vậy. Có một nơi nằm giữa lòng Hà Nội một nơi hoàn toàn khác, một nơi hoàn 

toàn xa lạ với những gì được gọi là “chốn phồn hoa đô thị”. Ta không thể tìm thấy 

ở đó những tòa nhà chọc trời, những nhà hàng, những công viên, những chiếc xe 

hơi hay những con đường nhựa thẳng tắp. Ở nơi đó ta chỉ có thể nhận ra thấy khung 

cảnh gần gũi với thiên nhiên: những cánh đồng lau bạt ngàn,những con thuyền nằm 

trên dòng sông tĩnh lặng giữa ngút ngàn những màu xanh của cây trái; những con 

đường đất ngoằn ngoèo, khúc khuỷu. Nơi đó chỉ cách trung tâm Hà Nội khoảng 

2km , đó chính là bãi giữa Sông Hồng. 

 Khi mà không khí tết đang tràn ngập khắp các con đường, tuyến phố. Mọi người 

đang tấp nập chuẩn bị hương vị mai, đào cho căn nhà của mình, sắm sửa để đón 

một cái tết nữa đang về thì cuộc sống của người dân nơi đây vẫn vậy, tết dường 

như vẫn là điều gì đó thật xa xỉ với họ. 


 Với tinh thần thiện nguyện cao cả, với mong muốn một cái tết đầm ấm cho tất 

cả mọi người Đội Tình Nguyện Đồng Hương Hà Tĩnh đã về với nơi đây gửi đến 

cho bà con ở Bãi Giữa những chiếc bánh chưng được gói bằng tình yêu thương của 

những thành viên trong Đội. 


 Có rất nhiều thứ, nhiều điều đi qua cuộc đời ta. Một vài điều sẽ bị ta quên lãng, 

một vài điều trở thành những kỉ niệm mà đi suốt cuộc đời ta không thể quên. 

Và “ Xuân trên Bãi Giữa” có lẽ là một kỉ niệm đáng nhớ cho những ai có mặt 

trong ngày hôm ấy. Khi mà tất cả cùng quây quần bên nhau gói bánh; cùng nhau 

ngồi bên bếp lửa hát hò; chia nhau những củ khoai nương, những bắp ngô nướng ; 

cùng nhau kể những câu chuyện vui buồn. Cái lạnh giữa vùng đất hoang vắng trong 

lòng Hà Nội làm tất cả như xích lại gần nhau hơn, chia sẻ cho nhau những chiếc áo 

ấm, chia sẻ những cái ôm thân thiết giữa những người bạn; chia sẻ yêu thương với 

nhau.


Dù ai cũng mệt mỏi vì phải tất bật, chuẩn bị để nấu bánh cả ngày; dù ai cũng nhớ 

cái chăn của mình ở phòng nhưng tất cả đều dấu chúng đi sau lưng, cứ trêu đùa 

nhau, cười đùa với nhau để có những khoảnh khắc bên nhau thật tron vẹn.

 Khi nồi bánh chưng được nhắc xuống tất cả cùng nhau hớn hở ngắm nhìn những 

thành quả của mình. 

 Những chiếc bánh chưng được gói cẩn thận đong đầy tâm huyết không chỉ của 

người gói mà còn của tất cả thành viên trong Đội tuy chưa thật đẹp như ngoài kia 

người ta bầy bán, cũng không phải là những thứ có giá trị to lớn để giúp đỡ người 

dân nơi đây có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng ở chúng chứa chan những tình cảm 

sâu sắc giữa những con người với nhau. Ở chúng có những mong muốn, những hi 

vọng lớn lao hơn về một cuộc sống ấm no, hạnh phúc hơn cho tất cả mọi người.

 Gửi lại những chiếc bánh chưng cho Bác trưởng xóm, với những lời chúc, những 

lời cảm ơn Đội ra về trong cái se se lạnh của buổi sáng, khi mà sương vẫn bao phủ 

quanh nơi đây. Đây không phải là lần đầu tiên Đội đến với Bãi Giữa và chắc hẳn 

cũng không phải là lần cuối cùng nhưng mỗi lần đến, mỗi lần tạm biệt nơi đây lại 

là những niềm lưu luyến, những trăn trở khác nhau. Đội sẽ lại tiếp tục những hành 

trình kết nối những trái tim yêu thương với nhau, sẽ lại cùng nhau hát vang bài ca 

tình nguyện “ tuổi trẻ ơi thiết tha yêu đời, tuổi trẻ ơi bay đến khắp phương trời, 

mang trái tim tình nguyện tuổi xuân sống cho mọi người”.


 Một cái tết nữa lại đang đến gần, hi vọng vào những điều tốt đẹp hơn năm cũ, hi 

vọng vào những hành trình mới, hi vọng sẽ có thêm nhiều chuyến đi ý nghĩa như 

vậy để có thể góp phần bé nhỏ của mình làm điều gì đó cho những người xung 

quanh, để tuổi trẻ đã qua sẽ luôn mang theo những hồi ức thật tuyệt vời./.

20/1/2014
Read more…

BÃI GIỮA SÔNG HỒNG

07:59 |
Bài thơ là tình cảm của mình sau đêm 24.12.2013 khi mà Đội tình nguyện đồng hương Hà Tĩnh tổ chức chương trình vui Noel cho trẻ em ở Bãi Giữa Sông Hồng.Sau chuyến đi mình tự hỏi sao giữa lòng thủ đô lại tồn tại hai thế giới hoàn toàn cách biệt như thế?



BÃI GIỮA SÔNG HỒNG

Nơi phố phường Hà Nội
Cảnh  tấp nập bon chen
Còn thân phận nghèo hèn
Vui sống trên "Bãi Giữa"

Xuân đã về ngoài cửa
Nhưng cũng có ai hay
Quanh năm chỉ biết cày
Mong cho đời bớt khổ

Những đứa trẻ ngây ngô
Chẳng hề quen con chữ
 Áo cơm còn không đủ
Sao dám ước  học hành

Bao số phận mỏng manh
Giữa phồn hoa đô thị
Đôi khi lòng thiết nghĩ
Sống giúp gì cho ai?


Read more…

Nếu có thể quay về ngày xưa cũ !!!

07:03 |

Ngày xưa ấy chẳng phải là tuổi thơ hồn nhiên thơ bé, cũng chẳng phải là thời học sinh ngây ngô vô tư. Mà ngày xưa ấy mới chỉ trải qua mà thôi, mới là ngày hôm qua mà thôi. Thời sinh viên ấy. Phải rồi cái thời sinh viên của tôi !
Nếu có thể quay lại bạn sẽ làm gì ?
Tôi luyến tiếc gì trong quá khứ ấy. Nhiều lắm. Làm sao có thể nói ra hết những gì tôi luyến tiếc.
Sinh viên năm cuối, bận bịu với thực tập, với thi tốt nghiệp, với làm đồ án, khóa luận….. Sẽ chẳng còn cơ hội mà thực hiện những việc mà năm nhất được làm. Nếu quay trở về ngày ấy, tôi sẽ làm nhiều việc hơn…

Nếu quay trở về tôi sẽ đi nhiều hơn.
Đúng thế đấy, đất nước chúng ta rất xinh đẹp, chăm chỉ lang thang, khám phá những góc nhỏ của Hà Nội, của những cung đường phượt, những con phố đấy hoa sữa. những di tích lịch sử… Bởi tôi chắc chắn rằng sau này, khi đã ra trường bon chen trong cuộc sống mưu sinh của cuộc sống tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội mà đi thoải mái không lo âu nữa. Tôi tự nuối tiếc như thế nhưng chẳng thể nào quay về được nữa.

Nếu quay trở về tôi sẽ “bỏ học một ít”.
Tôi đã quá chăm chỉ, không phải chăm chỉ học thật sự. Mà chỉ là tôi chăm tới lớp mà thôi, không bỏ qua một buổi học nào như một thói quen hình thành từ thuở bé. Đối với tôi, nghỉ một buổi học là rất tội lỗi. Bởi thế tôi đã không được trải nghiệm cảm giác như thế nào là bỏ ngang một tiết học đi trà đá với lũ bạn. Năm 1, năm 2, rồi năm 3 tất cả là những khoảnh khắc “chăm chỉ” hờ hững. Tôi chẳng khuyên các bạn bỏ học đi chơi, chỉ là thình thoảng hãy thử một cảm giác khác lạ với thói quen mà thôi.

Nếu quay trở về tôi sẽ kết bạn nhiều hơn nữa.
Đừng ngại ngần là bạn sẽ gặp phải những người không tốt mà khép lòng mình. Những mối quan hệ dù là xã giao hay thân thiết thì cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho bạn trong cuộc sống. Suốt những năm sinh viên tôi đã có những người bạn tuyệt vời, giúp tôi rất nhiều khi tôi gặp khó khăn, những cũng có những người đã làm tôi khốn đốn. Nhưng tôi không hối hận, đó là cái duyên, mỗi người gặp rồi lướt qua nhau đều cho tôi một dấu ấn khó quên. Và chính tôi cũng đã dại dột mà buông lơi đi những người bạn, tôi đã tự thấy mình thật ngu ngốc. Dù hối hận tôi vẫn không thay đổi được. Những người bạn vẫn luôn là một phần của cuộc sống, bạn hãy kết bạn thật nhiều nhé.

Nếu có thể quay trở về tôi sẽ thử chấp nhận tình cảm của ai kia.
Chẳng thể chỉ đích danh là ai cả, đã có rất nhiều người đi qua quãng đời sinh viên của tôi. Mỗi người một dấu ấn riêng, nhưng có lẽ lúc ấy tôi đã không đủ can đảm. Bạn bè tôi bảo, tình yêu sinh viên thật tuyệt vời, nắm tay nhau đi qua những con phố Hà Nội mà không hề toan tính. TÌnh yêu sinh viên là một trải nghiệm đặc biệt. Và biết đâu đấy đó lại là định mệnh của cuộc đời mỗi chúng ta. Hãy bước tới sống thật với trái tim mình bạn nhé !

Nếu quay trở về tôi sẽ tham gia hoạt động xã hội nhiều nhất có thể.
Tôi đã đi nhưng dường như là không đủ. Ở đó tôi không chỉ giúp đỡ được một phần bé nhỏ tới những mảnh đời không may mắn, mà còn học được rất nhiều bài học quý giá. Ở đó tôi được gặp rất nhiều người bạn tốt. Ở đó tôi đã tự thấy mình may mắn tới mức nào. Cuộc đời này còn nhiều trắc trở lắm, đừng ngại ngần đưa tay khi ai đó cần tới nhé.

Nếu có thể quay về ngày ấy....
Tôi sẽ thực hiện thật nhiều mong muốn khác. Làm sao có thể kể hết được. Và cũng thể nuối tiếc mãi được, tôi còn phải cố gắng cho những đam mê của hiện tại, để rồi không phải hối hận khi nhớ về quá khứ.
Hãy sồng hết mình với tuổi trẻ, hãy can đảm bước tời đừng ngại ngần nhé các bạn trẻ. Cuộc sống không bao giờ là đủ cho chúng ta cả.
Sống và thực hiện ước mơ để không hối hận về sau !!!

tình yêu lớn mà tôi không bao giờ quên
tình yêu lớn mà tôi không bao giờ quên

những chuyến đi đáng nhớ
những chuyến đi đáng nhớ

<3
<3
Read more…

Tâm sự của CTV mới

06:57 |

Chào tất cả các anh chị tình nguyện viên,cộng tác viên.
Em thật sự cảm ơn các anh chị đã giúp em, cho em hiểu được cuộc sống này như thế nào?
19 tuổi thực sự là em chưa biết gì ngoài những ngày dài nằm lê lết, buông xuôi,chỉ biết nằm và nằm không chăm chú học hành chễng mãng xa lánh mọi người.
Rồi em biết đến đội qua một lần em vô tình nghe Fm và qua một người bạn..em tham gia và giao lưu với anh chị, các anh chị rất dễ mến, hòa đồng và ai cũng mang trong mình một tinh thần nhiệt huyết và đây năng lượng.
Em cứ nghĩ cuộc sống của em sụp đổ ra trước mắt,tránh xa tất cả mọi thứ vì luôn nghĩ rằng " MÌNH LÀ NGƯỜI CÓ BỆNH". vì thế em ít giao tiếp hơn, ít xã giao hơn. nhưng rồi lại nghĩ mình phải hòa đồng nhưng lại mang trong mình bộ mặt có thể gọi là giả tạo, đau k giám nói, mệt cũng gắng gượng cười k lộ ra ngoài.Vì chính bản thân em nghĩ đó sẽ là sự thương hại..
Với việc nổ lực lên được trường Đại học là mong mỏi của gia đình và cha mẹ em. Gia đình em cũng chảng khá giả gì,hằng ngày cha đi xây kiếm đồng ra đồng vào, mẹ thì đi mò cua bắt ốc.
Dành dụm tiền cho em học và mua thuốc thang.. Đi từ bệnh viện này đến bệnh viện nọ, từ nam y lẫn đông y, tây y nhưng mà k khỏi..em nghi mình thật trớ trêu, nhiều lúc cũng nghĩ đến cái chết rồi chứ. Nhưng mà nghĩ đến cha mẹ gia đình em lại cố gắng. Có lần về quê đúng 12h trưa nắng chang chang mẹ em ăn cơm vội vàng đi lên đồng bắt cua, em phải khóc năn nỉ mãi bảo mẹ đừng đi, nhưng mẹ bảo : " không muốn cũng phải đi vì kiếm đồng ra đồng vào". em im lặng. Thấy bản thân có lỗi, lòng quặn thắt, đau nhói.
Nhưng dù sao em cảm thấy bản thân mình cũng thật may mắn vì em vẫn còn có tay, chân, ... đầy đủ vẫn còn gia đình bạn bè,, Bên cạnh đó còn có những bạn bè cũng trang lức có hòan cảnh khó khăn hơn, họ cũng mắc bệnh và còn nặng hơn em, Mặc dù vậy học không buông xuôi mà vẫn đứng lên và vượt qua số phận..họ làm được sao mình không làm được.? " Mình là người may mắn "
Luôn mang trong mình lòng nhiệt huyết và có ước mơ làm tình nguyện giúp đỡ mọi người, đặc biết hơn nữa là đồng hương, và em tìm đến đội. Em đã có những chuyến đi thực tế,am hiểu cuộc sống hơn, những hoàn cảnh mà không phải đọc qua sách vở, bài báo, bài văn, mà đó là chính mắt em nhìn, em nghe.Những lúc đó em thấy mình thật hạnh phúc, may mắn, đồng cảm với những con người đó " lá lành đùm lá rách"
Ban đầu em cũng e dè,nhưng rồi chính sự đam mê nhiệt huyết của anh chị đã cho em thêm sức mạnh, truyền năng lượng cho em và giờ đây em đã làm quen hơn, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn...
Em cảm ơn tất cả anh chị, em yêu tất cả mọi người.
Chúng ta hãy cùng nắm tay nhau, mang tinh thần nhiệt huyết đến những mảnh đời éo le bất hạnh, đến thế giới này OHV cố lên
Read more…

Tanhia - Lớp học hy vọng

06:54 |

11.12.2013
Người đầu tiên gặp vẫn là mấy chú bảo vệ, anh bảo vệ cổng Viện Nhi. Có ng quen, có lạ, nhưng mấy anh, mấy chú vẫn vui tính như thế. Cảm giác vui từng bước chân vào Viện luôn ấy :333 
Vào lớp, lên khoa đón các em, có em mình k trông được, bảo đợi thang máy với chị mà nó chạy một mạch từ tầng 7 xuống tầng 1, mình chạy k kịp :’( :(( Nịnh em chạy chậm thôi chị cho kẹo mút cũng k nghe :333  Khó bảo nhá :333
Em áo hồng, tô quả dưa hấu, cứ chìa tay ra nói “chin” hay “xin” gì gì ấy mà chẳng ai hiểu em í :ss Xong mình phải chơi trò giả vờ ăn quả dưa hấu trong tranh để em k “xin” hay “chin” nữa :ss 
Còn có em trai tên là Kẹo, nói chuyện rõ là đáng y ~~~ Giải thích sao em tên là Kẹo, còn anh trai em tên là Khánh Mập :)) “Em thích m.ng gọi em là Kẹo nên em trả lời tên em là Kẹo” :Xxx
Em áo đỏ thích chụp ảnh ^^ Em cầm con Nhím ấy ^^
Em nhỏ nhỏ buộc tóc 2 bên ngồi vẽ ngôi nhà, cây, mây, chim, hoa, bướm, cỏ - đúng thứ tự các thứ em vẽ luôn ^^

Nói chung, lần này tới lớp, k thấy em nào quen, chứng tỏ mấy đứa có lẽ đã ra Viện r. ^^ 
Mong mấy đứa nhanh khỏe.
Lớp học Hy vọng, ngày… tháng… năm…

[Tự sự chuyện ngày thường]
Read more…

Tâm sự của Yêu Đời

01:08 |

Đáng lẽ mình viết bài này vào đúng ngày kỷ niệm tham gia vào đội nhưng chưa kịp viết giờ mình viết
Cách đây khoảng 1 năm rười trong 1 lần đi chơi tại công viên Thủ Lệ mình đã gặp được một nhóm mặc áo xanh Tình nguyện mang tên là “ĐỘI TÌNH NGUYỆN ĐỒNG HƯƠNG HÀ TĨNH” mình đã hỏi 1 người gần nhất và được a ấy giới thiệu tên là Quý là 1 thành viên của đội và mình hỏi a ấy đội hoạt động theo trường hay thế nào thì được biết là đội hoạt động trên khắp cả thành phố Hà Nội, lúc đó cảm giác muốn được tham gia hoạt động cho vui cho có một Đồng hương, và muốn đi chơi cùng nên xin số điện thoại và xin tham gia đội.
Ít ngày sau thì nhập được thông báo đi họp đội, và lúc đó cũng hỏi a quý đội hoạt động theo hướng nào thì cũng biết là đội tham gia theo 2 hướng hoạt động là “Đồng hương” và “Tình nguyện”. Hôm đó mình đi họp và được phân vào nhóm 1. Mặc dù không quen biết ai nhưng cũng trò chuyện chém gió như là người cũ đã hoạt động lâu rồi vì bữa đó có nhiều người mới, buổi đầu tiên đi cảm giác vui và lần sau muốn tham gia, muốn đi cùng đội.
Và không lâu sau cũng đi tham gia họp đội (buổi ni là buổi thứ 2 đi họp) và được biết là sáng mai đi hoạt động Tình nguyện ở chùa Bồ Đề,mình vẫn nhớ hôm đó là ngày 23/10/2011 là ngày đi tham gia hoạt động ở chùa cũng là ngày đầu tiên tham gia hoạt động Tình nguyện, hôm đó cũng rất vui nên quên hết cái đói. Tối về cũng suy nghĩ lại thấy hoạt động Tình nguyện có ích và có ý nghĩa nên quyết tâm đi, vì trong lòng đã có nhiệt
Và từ khi đội có quyết định bỏ 2 chữ “Đồng hương” thì thành viên giảm dần và cảm giác mình bị lạc lõng bị cô lập, không có ai nói chuyện với mình cảm giác xa và lạ nên cũng nghỉ và không đi hoạt động nữa, nhưng không lâu sau vì 1 lòng nhiệt huyết và muốn tham gia hoạt động tình nguyện và muốn đóng góp 1 phần nào đó cho quê hương nên tham gia lại với 1 quyết tâm cao hơn, mặc dù không biết ai nên cũng cảm giác lạc lõng, và sau nhiều lần nêu ý kiến thì cũng biết được một số người. Mình vẫn nhớ là muốn được làm quen với mọi người thì phải trò chuyện chém gió người đời và trên mạng (trước đây thì có 2 nơi để trò chuyện chém gió đó là 4rum và facebook) có một thời gian chém gió trên fb nhiều quá (hình như toàn là stt và cmt của mình) nên bị ban nick và fb bị cấm ko cho trò chuyện chém gió nữa, nếu ai nói sẽ bị kick khỏi group.
Sau một thời gian tham gia hoạt động nhiệt tình thì mình nhận được tin nhắn đi phỏng vấn TNV tâm lý mình lúc đó là hồi hộp và vui, rất may là được a Nam phỏng vấn và là người thứ 2 sau ai thì cũng không nhớ nữa. Sau đó 1 tuần thì nhận được tin nhắn qua vòng 1 và chuẩn bị phỏng vấn lần 2 nhưng lần thứ 2 không phỏng vấn nữa mà xét ý thức và nhiệt của thành viên để cho lên TNV.
Ngày trao áo cho các TNV mới là ngày mà mình được mặc áo xanh lần đầu, hôm đó mình được chị Hiền Hoàng trao áo và được mô tả với mấy từ của a Nam hay nói là “người hay cười” lúc đó ko phải mỗi 1 mình hay cười mà có cả Lương Trang có biệt danh là “cười sảng khoái”, nên 2 người ko ai dám nhận đó là mình từ khi nói là con trai thì mới biết là mình.
Những ngày mặc áo xanh đi tình nguyện ở làng trẻ thật ý nghĩa, và cảm giác vui.
.
.
.
.
.
.
.
Từ khi tham gia tình nguyện đến giờ mình cảm thấy thời gian hoạt động với đội vẫn còn ít nên vẫn muốn tham gia nhiều hơn nữa.
Thực sự thì từ khi tham gia Tình nguyện thì chương trình Đông Ấm là chương trình có ý nghĩa nhất trong các hoạt động các chương trình mà mình đã tham gia. Chương trình đã mang lại cái ấm trong sự lạnh giá của mùa đông,…
.
.
.
.
Cách đây tầm khoảng 1 tháng vì lý do là ôn thi nên mình cũng đã xin chuyển xuống CTV, nhưng dạo này thấy đội cũng dần dần xuống dốc, cảm giác như là đội sắp tan rã, sau khi thi xong mình sẽ tham gia hoạt động lại, và cố gắng tham gia nhiều hơn. Từ khi đội hoạt động dần dần yếu thì tâm lý các thành viên cũng giảm, nhiều người nghỉ hoạt động.
Mong sau thời gian thi này sẽ có nhiều thành viên tham gia trở lại với đội, sau lần này đội sẽ cố gắng tạo ra nhiều chương trình hay và ý nghĩa để mọi người cùng nhau tham gia và hoạt động tốt
Read more…

Những chàng trai, cô gái làm tình nguyện

00:31 |

Những chàng trai, cô gái làm tình nguyện
Họ là ai?
Chả là ai cả. chả là gì quan trọng, chả có gì nổi bật. Nhưng hơn người và hơn đời ở bản lĩnh tình nguyện.

Họ ăn mặc như thế nào?
Chả thế nào cả. 1 cái áo tình nguyện, cái quần jean năng động, lâu lâu thì áo cờ đỏ sao vàng, quần ngố dạo phố. Họ khác người và khác đời ở phong cách tình nguyện.

Họ làm gì?
Chả làm gì cố định cả. Chỉ thích đi, thích đạp xe, thích đến những vùng đất mới, đến thăm những con người mới. Họ hơn người và hơn đời ở việc thích đi tình nguyện.

Tính tình họ thế nào?
Chả thế nào cả. Sáng nắng, chiều mưa, trưa ẩm ướt…..có lúc hò hét như điên, nhưng có khi im lặng đến ghê sợ. Họ khác người và khác đời ở tính cách của dân tình nguyện.

Họ sống thế nào?
Chả thế nào cả. Nơi nào chả là nhà, ăn đâu, ngủ đâu chẳng được, sao cứ phải quan tâm? Họ khác người và khác đời ở lối sống tình nguyện

Họ kết bạn với ai?
Chả với ai cả. Ai làm tình nguyện mà chẳng là bạn của nhau, miễn có lòng, có tâm, có ham hố thì anh em bốn biển đều là bạn. Họ hơn người và hơn đời ở bạn bè tình nguyện.

Khi nào họ cười?
Chả khi nào cả. Cứ cười khi họ thích, cười ngặt nghẽo trong đêm khuya, cười giãy giụa trong một xó bếp, cười nghiêng ngả trên đường đi. Họ hơn người và hơn đời ở hạnh phúc tình nguyện

Sao họ phải khóc?
Chả sao cả. Chỉ là nói dối gia đình nhiều lần, chỉ là cúp học nhiều lần, chỉ là về nhà ít lần, chỉ là về Tết muộn mất mấy ngày. Họ khác người, khác đời ở sự đa cảm của người tình nguyện.

Dân tình nguyện có nhiều thứ để khóc, nhiều thứ để nghĩ, và nhiều thứ để đắn đo. Khóc nhiều vì nhiều lần đứng ở những ngã ba đường khắc nghiệt, chẳng biết chọn đường nào. Chẳng dám cãi lời cha mẹ, chẳng dám lơ là việc học, nhưng cũng chẳng muốn bỏ lỡ cuộc hội ngộ anh em nào. Và thế là khóc, khóc ngon lành.

Đi tình nguyện nhiều… chai mặt và chai miệng nhiều. Mặt chai khi đi xin xỏ, khi đi quậy phá…và chai miệng để nói dối. Nhưng dẫu vậy, chẳng chai lòng được. Mẹ gọi thì nói dối ngon ngọt, mẹ vừa cúp mắt, có kẻ nước mắt lưng tròng, có kẻ hững hờ im lặng, bặm môi, thầm nhủ trong lòng “Con xin lỗi mẹ.”

Đi tình nguyện nhiều… yêu nhiều và tổn thương cũng nhiều. Yêu vội vàng, yêu chóng vánh, yêu cuồng nhiệt nhưng sau đó là cả những khoảng trống chẳng thể nào lấp đầy nổi. Đi tình nguyện có những cuộc vui khiến mình có thể quên đi nỗi buồn tạm thời nhưng khi cuộc vui qua đi thì ta lại lẻ loi một mình mà gặm nhấm cái nỗi đau.

Ai nói đi tình nguyện là làm chuyện vô bổ, ai dám khẳng định đi tình nguyện là vô tư, ai dám khẳng định đi tình nguyện là vui vẻ. Tất cả đều được đánh đổi bằng nhiều thứ, người làm tình nguyện đa sầu đa cảm, chẳng thể nào thoải mái được. Có cười cũng chỉ vui được lúc đó, sau đó là cả một tảng đá nặng trĩu đè nặng.
Read more…

Gửi các bạn thân yêu

21:40 |

Đã lâu lắm rồi không viết những dòng nhật kí giống như thế này.có lúc tưởng rằng chẳng bao giờ mình sẽ viết như thế này nữa
  Từ lúc học cấp 3, ước mơ được vào đại học.đi tình nguyện luôn ấp ủ trong lòng mình.bởi vì nhìn các anh chị sinh viên đi tình nguyện mình rất thích.Điều đó đã thành sự thật..Năm nhất đh tham gia tn của trường nhưng hoạt động của trường còn ít quá,cảm giác vẫn chưa đủ.
    Bước sang năm 2,hình như là hư hỏng hơn rồi.suốt ngày online chát chít.Nhưng có lẽ đó cũng là một điều may mắn khi thấy thông tin về đội tình nguyện của tỉnh Hà Tĩnh.Mọi người có biết cảm giacs lúc ấy là như thế nào không? Một cảm giác xúc động khó tả lắm,có cái gì đó xâm chiếm trong lòng,chỉ mong muốn được tham gia,được gạp mọi người ngay lập tức thôi. Rồi cũng có chút hối hận vì tại sao mình lại "mù thông tin' như thế chứ,tới tận bây giờ mới biết về đội mình.hic. Nhưng không sao.bây giờ tham gia thì sẽ cố gắng hết mình.không có gì là quá muộn cả.
    Ngày đầu gặp cả nhà cũng hơi bỡ ngỡ,nhưng ai cũng hòa đồng,vui vẻ cả nên mình đã hòa nhập rất nhanh.Thực sự cảm thấy hạnh phúc khi được gặp những người con thân yêu của Hà tĩnh thương yêu ở đây.Được nói thoải mái cái giọng "mô,tê,răng,rứa" một cách thoải mái nhất
    Được tham gia đúng dịp tổ chức chương trình "Đông ấm cho em" lại càng hạnh phúc hơn. Được đóng góp một phần nhỏ cho quê hương mình cảm thấy mình đã làm được điều gì đó ý nghĩa cho đời.Mạc dù chưa đóng góp được gì nhiều nhưng mình xin hứa sẽ luôn cố gắng hết mình.Bản thân đã tự hứa như thế thì nhất định sẽ thực hiện tới cùng
 Thực sự là cảm xúc còn nhiều điều khó nói lắm.nhưng là một thế hệ tre của mảnh đất Hà tĩnh yêu thương, xin hứa rằng sẽ luôn cố gắng sống hết mình,sống và hiểu rằng 'cho đi cũng có nghĩa là mình nhận lại được nhiều hơn thế". 
        Lời cuối cùng muốn nói với mọi người rằng:em yêu mọi người nhiều lắm,tình cảm ấy không thể nói hết bằng lời được nữa.Chúng ta cùng cố gắng cho chương trình chúng ta đang thực hiện nhé.
YÊU MỌI NGƯỜI NHIÊU2
Read more…

Tâm Sự của Tèo Phong Độ

21:38 |

Hì. đêm nay em "tự nhiên" nhớ đc cái pass mà "tự nhiên" em quên của 4rum Đội
vừa vào đã thấy cái tên Tèo Phong Độ hot rồi..... 
em cảm giác rất vui và hạnh phúc khi đc các anh chị trong Đội đã quan tâm em nhiều nhiều như thế... Rồi cũng tự nhiên thấy mình cần nỗ lực hơn để xứng đáng vs các anh chị hơn nữa.

Em có mấy dòng tâm sự mà '' tự nhiên" muốn nói vs mọi người
Về đội mình thì em đc biết qua facebook vs nhiều người kể rồi
cái hình dung đầu tiên của em về đội là 1 tập thể toàn những con người nhiệt tình, năng động, sôi nổi và có 1 trái tim biết vì cộng đồng.
Ngày còn học cấp 3 em đã cũng ước mình khoác áo xanh tình nguyện về giúp sức mùa thi..... nhưng rồi việc học cuối cấp cùng vs những suy nghĩ thiệt hơn đã làm lu mờ cái ước mơ đó của em khi nào không biết
Bước vào cánh cửa Đại học, bước ra Hà Nội, em cũng như bước vào thế giới mới - 1 thế giới mà tự em sẽ làm chủ những bước đi của em.
Ở HN những ngày đầu em cảm giác như bị shock... 1 HN ko như mơ ước, ko như suy nghĩ.... Trong em 1 HN có những người chỉ biết đến tiền; hàng xóm láng giềng ko thân thiết, 1 HN đầy bụi, tắc đường và ngọng mồm vì phải nói giọng bắc
Để rồi cứ thế đêm em mơ về Hà Tĩnh nhiều hơn và cái mong ước học nhanh về nhà....
Nhưng ở HN cũng giúp em hình thành cái suy nghĩ xem những người cùng giọng là người quen. Đi trên đường thấy cái xe 38 đi qua em cũng bắt chuyện, cũng hỏi....và nói chung là yêu con người HT mình hơn để rồi khát khao vào 1 tập thể có nhiều con người HT- ĐỘI TÌNH NGUYỆN ĐỒNG HƯƠNG HÀ TĨNH
Hôm đi vs đội đầu tiên là hôm đá bóng tối thứ 7, cái cảm nhận đầu tiên là muốn mình hòa nhập thật nhanh vào mọi người NHƯNG hôm đó em cũng shock khi thấy anh Quý thử ghế song long. Đêm về e cứ nghĩ mãi đội mạnh thế sao các có những người hành động theo cảm tính nhiều và cá nhân nhiều thế ^^
Rồi sáng hôm sau đc cùng mọi người đi Làng trẻ em Hữu Nghị
quả thật vừa bước vào em hơi bị sợ
sợ cái cách anh Tuấn chito, anh Quân rồi các chị trong đội ôm rồi nói chuyện vs các em ở đó.... Nhưng rồi em cảm giác mình đã bắt được nhịp tim tình nguyện ( mà có khi thấy nó đập nhanh nhanh ^^ )... em đã bước lên nói chuyện vs các em, các bạn trong làng trẻ... đã dám cầm tay, ôm rồi bóc kẹo và chơi cùng các bạn ấy. Khi đó nắng dần lên xóa tan cái hơi lạnh mùa thu HN và cũng xóa tan nỗi sợ vô hình trong lòng em
em dần hiều ra thế nào là tình nguyện, thế nào là sống vì cộng đồng
Để rồi tối hôm đó em họp chung vs đội lần đầu tiên - lần đầu đc anh Dũng IB phỏng vấn ^^ và rồi tự hào khi mình là 1 CTv của đội
Suốt những ngày ở HN vừa qua em cảm thấy mình đã gắn bó nơi này nhiều hơn.
em nghĩ ko hẳn vì đây là nơi 4 năm nữa e học tập mà là nơi em đc thể hiện mình; là nơi em đc các anh chị quan tâm, chỉ bảo; là nơi em đc sống chung dưới mái nhà của Đội; là nơi em đc sống vì cộng đồng.
Mặc dù chưa vào đội đc lâu nhưng em cảm giác mình đã trưởng thành hơn rất nhiều...
e đã biết cùng hoạt động nhóm,hiểu thêm về ý nghĩa của cuộc sống, hiểu thêm về lòng nhân ái, về tình người ...

Read more…

Em nhớ…

21:34 |

Ngày đầu tiên em đến với Đội, mọi chuyện dường như thật khó khăn. Dường như tất cả mọi thứ đều xa lạ với em, mỗi con người - 1 hình hài - 1 tâm hồn- 1 tính cách – 1 cách thể hiện. Và em đã nghĩ rằng, mình sẽ là ai, sẽ sống như thế nào trong ngôi nhà này ^^
Em nhớ…

Có một đêm em rất buồn, lang thang trên Face, viết những dòng stt vu vơ, nhưng chất chứa nhiều tâm sự. Em đã mong có một mạnh thường quân nào đó, gọi và hát cho em nghe! Lúc ấy, đã có một người lạ, mà bây giờ dường như đã rất đỗi thân quen, đã  dành tặng cho em món quà đặc biệt ấy! Cám ơn bạn nhé ^^
Em nhớ…
Một con bé mờ nhạt, lãnh cảm đã trở thành một thiếu nữ biết hâm nóng cảm xúc, trao gửi yêu thương như thế nào?!! Ai đó đã giúp em, được mở lòng, được là chính mình, được sống với cảm xúc với bản năng của mình, giúp em biết cho và nhận yêu thương từ mọi người?!!
Em nhớ…
Môi cười từ chị Hằng Lợi, sự quan tâm của a Phan Sơn, những que chupa chups từ Phong Linh, chỗ dựa vững chắc từ ck Thịnh Bùi, sự đồng cảm từ anh trai Quang Việt …
Em nhớ…
Tất cả những hình ảnh những người anh, người chị, người bạn, người em…
 Cách dắt chuyện dí dỏm của a Khánh, sự chững chạc, hiểu đời của  a Nguyễn Nam, nụ cười hiền của a Dũng Ib, má lúm đồng tiền của chị Hoa Nữ, những yêu thương của chị Huyền Nguyễn, chị Jet black!
 Những môi cười cậu Hiệp Trần mang đến cho em, Nhớ sự đáng yêu của cậu e Huy Thông, Nhớ những câu chuyện của em gái Nỏ Răng Mô, nhớ chiếc răng khểnh luôn rạng ngời của Chong Chong Gió, nét dí dỏm, hiền từ của Cán Bộ Tuấn Chito.
Vẻ dịu dàng của cô nàng Cún Ngốc, sự sắc nét, xinh xắn của Loan Mubi, sự thân thiện của Hiền Hoàng, nét cá tính của Shara Chul, sự vui vẻ, xởi lời của cậu Thành Bk…
Em nhớ…
Những con người đã bên em khi em buồn,
Nhớ cái nắm tay của ck Thịnh Bùi khi em khóc, nó như tiếp cho em thêm sức mạnh, thêm nguồn sống…
Nhớ những bài hát mà hằng tối Phong Linh thường cho em nghe. “Nghe rồi ngủ cho ngon nghe u!” <3
Nhớ bờ vai của Anh Trai Quang Việt lúc em mỏi mệt, a đã cho em cảm nhận được rằng, mình đáng được che chở, quan tâm!
Nhớ cái vẻ trẻ con của cậu em Huy Thông: “chị ơi, cho em dựa”. Hay “Sao ai cũng quan tâm chị này hết vậy, sao không quan tâm em”.
À, còn cả chị Cà Chua nữa, chị lớn lắm rồi mà đôi lúc em nhìn chị đáng yêu cực :”>
Nhớ lần đầu tiên em đi làng Canh, chị Huyền Nguyễn đã nắm tay em, bên em! Cho em cảm thấy mình không cô đơn như thế nào!
Nhớ sự quan tâm, người lớn cả chị Hai Hằng Lợi, e đã khóc rất nhiều trong đêm ấy, không chỉ vì em đau đâu, mà vì em cảm thấy mình được quan tâm, lo lắng thật nhiều. Đêm hôm ấy, dù mơ hồ nhưng em vẫn thấy chị Hoa Nữ ngồi bên cạnh em, giữ cho chân em khỏi lạnh! Em nhớ lắm!
Em nhớ…
Sự quan tâm âm thầm của người bạn vong niên, người bạn lạ mà quen, người bạn gắn liền với cái tên Sóng Biếc của em! Cám ơn bạn nhé, những cảm xúc của bạn, suy nghĩ của bạn có ảnh hưởng rất nhiều với Sóng ^^

Vào Đội, em chưa làm được gì cho Đội, nhưng em đã nhận lại được rất nhiều, em có thêm nhiều người anh, người chị, những người bạn, những đứa em. Những người đã đến bên em trong những lúc em mỏi mệt! Cám ơn mọi người, nhiều nhiều lắm! Em luôn muốn sẽ là một thành viên trong ngôi nhà mình! Được san bớt những gánh nặng từ mọi người! Muốn được làm một điều gì đó có ý nghĩa! Nhưng thời gian em được bên Đội không có nhiều, cũng có nhiều lý do mà em không thể thường xuyên tham gia hoạt động của Đội được. Mọi người đừng có bỏ em, đừng có quên em nhé! Vì em yêu nhà mình nhiều lắm!
P/S: MỌI NGƯỜI SẼ DANG RỘNG VÒNG TAY ĐỂ ĐÓN EM CHỨ Ạ?
Em đăng thay e gái Sóng Biếc....!!!
Read more…

Đã bao giờ bạn tự hỏi thế nào yêu thương? Và bạn đã bao giờ thử yêu thương một ai đó ?

21:32 |

Đã bao giờ bạn tự hỏi thế nào yêu thương? Và bạn đã bao giờ thử yêu thương một ai đó ?


Ngay từ nhỏ, tôi đã được mẹ dạy cho cách lắng nghe, chia sẻ và cảm thông với những số phận hắt hiu trong xã hội...


Tôi chưa từng được chứng kiến cảnh những đứa bé phong phanh trong tiết trời giá lạnh để bòn mót những mảnh nilon vung vãi trên đường. Bởi khi ấy tôi còn đương ngon giấc trong vòng ai ôm ấp của mẹ ...


Tôi chưa bao giờ phải nai lưng ra làm việc để nuôi sống gia đình bởi cha mẹ đã lo đầy đủ mọi thứ cho tôi ...


Tôi chưa từng phải chịu cái rét thấu xương, cái cảnh kham khổ, chưa từng phải nếm trải vị đắng của cuộc đời... Bởi tôi vẫn đang còn là đứa con bé bỏng của cha mẹ ...


19 Tuổi ! Tôi đang chăm chỉ học cách yêu thương ...


19 tuổi .. Tôi bắt đầu học cách yêu thương ....Tôi không thể đổ lỗi cho một ai cả, vì nếu nói rằng tôi không biết yêu thương bởi tôi thiếu sự yêu thương là hoàn toàn nghịch lý.. Tôi có cha, có mẹ.. Tôi có một cuộc sống đầy đủ về vật chất, tôi sống trong một môi trường đầy ắp tình yêu thương ...


Cô giáo trước đây dạy tôi đã từng nói rằng : "Em chưa biết cách yêu thương ". Câu nói ấy cứ ám ảnh tôi và tôi bắt đầu nghĩ xem mình từng yêu thương ai chưa? Có chứ! Tôi đã biết yêu thương nhưng tôi đã đối xử ra sao với những người mà tôi nói là yêu thương?


Ừ thì tôi luôn nói yêu mẹ nhất nhưng bao lần làm mẹ khóc vì tôi? Và tôi đã thể hiện tình yêu của mình thế nào đối với mẹ? Nghĩ lại chẳng có gì cả.


Với bạn bè, tôi luôn miệng nói là tôi yêu quý tụi nó nhưng đến lúc nó đi xa... ngày sinh nhật của nó tôi lại quên không chúc mừng. Phải chăng vì khoảng cách đã làm tôi lãng quên nó?


Cách yêu thương của tôi thế sao? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy mình rất nhiều tình cảm nhưng tôi không biết cách thể hiện, cũng không biết cách làm người ta hiểu được tình cảm của mình.


Làm một đứa trẻ không biết cách yêu thương quả thật là nỗi buồn lớn.


Bây giờ tôi đang chăm chỉ học, học cách yêu thương thế nào cho đúng lòng mình, thật với chính bản thân mình, để mỗi lời yêu thương tôi nói lên đều cảm thấy xuất phát từ tâm chứ không phải lời nói cửa miệng chạy qua.


Có lẽ cũng vì không biết cách thể hiện tình cảm nên tôi rất ít bạn. Mọi mối quan hệ chỉ là qua loa, hễ dính đến tình cảm lại chẳng đâu vào đâu. Và giờ tôi vẫn đang học, tôi cần thêm ít thời gian để có thể thật sự biết cách yêu thương.


Đã có lúc tôi sợ sẽ có khi như mẹ tôi, dồi dào tình cảm nhưng không biết cách thể hiện nó. Mẹ thường dồn nén cảm xúc của mình mà không bộc lộ nó. Vì vậy, tôi đang từng giờ học cách yêu thương. Truớc hết sẽ là những người bên cạnh tôi. Cố gắng để ý từng chút đến cuộc sống ...


Sống ! Phải biết yêu thương...


Sống trên đời ...Hãy học cách yêu thương
Bởi chẳng ai ngoan cường như bạn nghĩ
Sẽ có lúc họ cần nhiều lý trí
Hay đơn giản họ muốn được sẻ chia..
Hãy nắm lấy tay, để yêu thương lan tỏa
Bởi ngoài kia gió đang rít từng cơn
Đàn em thơ chìm dần trong ớn lạnh
Nắng chói chang giọt lệ em hai hàng
Hãy yêu thương đừng bằng vàng hay bạc
Chỉ đơn giản bằng lửa cạn trái tim
Bởi chúng ta, người dân một nước
Máu trong ta đang chảy chung một dòng
Hãy mở rộng tấm lòng bạn nhé
Trao yêu thương để nhận lại yêu thương


Sống trên đời là phải biết yêu thương .. Và tôi đang chăm chỉ từng ngày để học cách yêu thương đó .. Để ngày mai kia khi tôi tỉnh dậy .. Sẽ không còn cảnh than khóc, sẽ chẳng còn những hoàn cảnh neo đơn, sẽ xóa đi sự đố kị và lòng thù hận ... Hãy cùng tôi " Mở rộng trái tim và học cách yêu thương "
Read more…
Bạn bè trên Facebook [X]