Tâm sự của CTV mới
Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013
Chào tất cả các anh chị tình nguyện viên,cộng tác viên.Em thật sự cảm ơn các anh chị đã giúp em, cho em hiểu được cuộc sống này như thế nào?19 tuổi thực sự là em chưa biết gì ngoài những ngày dài nằm lê lết, buông xuôi,chỉ biết nằm và nằm không chăm chú học hành chễng mãng xa lánh mọi người.Rồi em biết đến đội qua một lần em vô tình nghe Fm và qua một người bạn..em tham gia và giao lưu với anh chị, các anh chị rất dễ mến, hòa đồng và ai cũng mang trong mình một tinh thần nhiệt huyết và đây năng lượng.
Em cứ nghĩ cuộc sống của em sụp đổ ra trước mắt,tránh xa tất cả mọi thứ vì luôn nghĩ rằng " MÌNH LÀ NGƯỜI CÓ BỆNH". vì thế em ít giao tiếp hơn, ít xã giao hơn. nhưng rồi lại nghĩ mình phải hòa đồng nhưng lại mang trong mình bộ mặt có thể gọi là giả tạo, đau k giám nói, mệt cũng gắng gượng cười k lộ ra ngoài.Vì chính bản thân em nghĩ đó sẽ là sự thương hại..
Với việc nổ lực lên được trường Đại học là mong mỏi của gia đình và cha mẹ em. Gia đình em cũng chảng khá giả gì,hằng ngày cha đi xây kiếm đồng ra đồng vào, mẹ thì đi mò cua bắt ốc.
Dành dụm tiền cho em học và mua thuốc thang.. Đi từ bệnh viện này đến bệnh viện nọ, từ nam y lẫn đông y, tây y nhưng mà k khỏi..em nghi mình thật trớ trêu, nhiều lúc cũng nghĩ đến cái chết rồi chứ. Nhưng mà nghĩ đến cha mẹ gia đình em lại cố gắng. Có lần về quê đúng 12h trưa nắng chang chang mẹ em ăn cơm vội vàng đi lên đồng bắt cua, em phải khóc năn nỉ mãi bảo mẹ đừng đi, nhưng mẹ bảo : " không muốn cũng phải đi vì kiếm đồng ra đồng vào". em im lặng. Thấy bản thân có lỗi, lòng quặn thắt, đau nhói.
Nhưng dù sao em cảm thấy bản thân mình cũng thật may mắn vì em vẫn còn có tay, chân, ... đầy đủ vẫn còn gia đình bạn bè,, Bên cạnh đó còn có những bạn bè cũng trang lức có hòan cảnh khó khăn hơn, họ cũng mắc bệnh và còn nặng hơn em, Mặc dù vậy học không buông xuôi mà vẫn đứng lên và vượt qua số phận..họ làm được sao mình không làm được.? " Mình là người may mắn "
Luôn mang trong mình lòng nhiệt huyết và có ước mơ làm tình nguyện giúp đỡ mọi người, đặc biết hơn nữa là đồng hương, và em tìm đến đội. Em đã có những chuyến đi thực tế,am hiểu cuộc sống hơn, những hoàn cảnh mà không phải đọc qua sách vở, bài báo, bài văn, mà đó là chính mắt em nhìn, em nghe.Những lúc đó em thấy mình thật hạnh phúc, may mắn, đồng cảm với những con người đó " lá lành đùm lá rách"
Ban đầu em cũng e dè,nhưng rồi chính sự đam mê nhiệt huyết của anh chị đã cho em thêm sức mạnh, truyền năng lượng cho em và giờ đây em đã làm quen hơn, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn...
Em cảm ơn tất cả anh chị, em yêu tất cả mọi người.
Chúng ta hãy cùng nắm tay nhau, mang tinh thần nhiệt huyết đến những mảnh đời éo le bất hạnh, đến thế giới này OHV cố lên
Tags:
Nhật Ký TNV
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét