Ngày đầu tiên em đến với Đội, mọi chuyện dường như thật khó khăn. Dường như tất cả mọi thứ đều xa lạ với em, mỗi con người - 1 hình hài - 1 tâm hồn- 1 tính cách – 1 cách thể hiện. Và em đã nghĩ rằng, mình sẽ là ai, sẽ sống như thế nào trong ngôi nhà này ^^
Em nhớ…
Có một đêm em rất buồn, lang thang trên Face, viết những dòng stt vu vơ, nhưng chất chứa nhiều tâm sự. Em đã mong có một mạnh thường quân nào đó, gọi và hát cho em nghe! Lúc ấy, đã có một người lạ, mà bây giờ dường như đã rất đỗi thân quen, đã dành tặng cho em món quà đặc biệt ấy! Cám ơn bạn nhé ^^
Em nhớ…
Một con bé mờ nhạt, lãnh cảm đã trở thành một thiếu nữ biết hâm nóng cảm xúc, trao gửi yêu thương như thế nào?!! Ai đó đã giúp em, được mở lòng, được là chính mình, được sống với cảm xúc với bản năng của mình, giúp em biết cho và nhận yêu thương từ mọi người?!!
Em nhớ…
Môi cười từ chị Hằng Lợi, sự quan tâm của a Phan Sơn, những que chupa chups từ Phong Linh, chỗ dựa vững chắc từ ck Thịnh Bùi, sự đồng cảm từ anh trai Quang Việt …
Em nhớ…
Tất cả những hình ảnh những người anh, người chị, người bạn, người em…
Cách dắt chuyện dí dỏm của a Khánh, sự chững chạc, hiểu đời của a Nguyễn Nam, nụ cười hiền của a Dũng Ib, má lúm đồng tiền của chị Hoa Nữ, những yêu thương của chị Huyền Nguyễn, chị Jet black!
Những môi cười cậu Hiệp Trần mang đến cho em, Nhớ sự đáng yêu của cậu e Huy Thông, Nhớ những câu chuyện của em gái Nỏ Răng Mô, nhớ chiếc răng khểnh luôn rạng ngời của Chong Chong Gió, nét dí dỏm, hiền từ của Cán Bộ Tuấn Chito.
Vẻ dịu dàng của cô nàng Cún Ngốc, sự sắc nét, xinh xắn của Loan Mubi, sự thân thiện của Hiền Hoàng, nét cá tính của Shara Chul, sự vui vẻ, xởi lời của cậu Thành Bk…
Em nhớ…
Những con người đã bên em khi em buồn,
Nhớ cái nắm tay của ck Thịnh Bùi khi em khóc, nó như tiếp cho em thêm sức mạnh, thêm nguồn sống…
Nhớ những bài hát mà hằng tối Phong Linh thường cho em nghe. “Nghe rồi ngủ cho ngon nghe u!” <3
Nhớ bờ vai của Anh Trai Quang Việt lúc em mỏi mệt, a đã cho em cảm nhận được rằng, mình đáng được che chở, quan tâm!
Nhớ cái vẻ trẻ con của cậu em Huy Thông: “chị ơi, cho em dựa”. Hay “Sao ai cũng quan tâm chị này hết vậy, sao không quan tâm em”.
À, còn cả chị Cà Chua nữa, chị lớn lắm rồi mà đôi lúc em nhìn chị đáng yêu cực :”>
Nhớ lần đầu tiên em đi làng Canh, chị Huyền Nguyễn đã nắm tay em, bên em! Cho em cảm thấy mình không cô đơn như thế nào!
Nhớ sự quan tâm, người lớn cả chị Hai Hằng Lợi, e đã khóc rất nhiều trong đêm ấy, không chỉ vì em đau đâu, mà vì em cảm thấy mình được quan tâm, lo lắng thật nhiều. Đêm hôm ấy, dù mơ hồ nhưng em vẫn thấy chị Hoa Nữ ngồi bên cạnh em, giữ cho chân em khỏi lạnh! Em nhớ lắm!
Em nhớ…
Sự quan tâm âm thầm của người bạn vong niên, người bạn lạ mà quen, người bạn gắn liền với cái tên Sóng Biếc của em! Cám ơn bạn nhé, những cảm xúc của bạn, suy nghĩ của bạn có ảnh hưởng rất nhiều với Sóng ^^
Vào Đội, em chưa làm được gì cho Đội, nhưng em đã nhận lại được rất nhiều, em có thêm nhiều người anh, người chị, những người bạn, những đứa em. Những người đã đến bên em trong những lúc em mỏi mệt! Cám ơn mọi người, nhiều nhiều lắm! Em luôn muốn sẽ là một thành viên trong ngôi nhà mình! Được san bớt những gánh nặng từ mọi người! Muốn được làm một điều gì đó có ý nghĩa! Nhưng thời gian em được bên Đội không có nhiều, cũng có nhiều lý do mà em không thể thường xuyên tham gia hoạt động của Đội được. Mọi người đừng có bỏ em, đừng có quên em nhé! Vì em yêu nhà mình nhiều lắm!
P/S: MỌI NGƯỜI SẼ DANG RỘNG VÒNG TAY ĐỂ ĐÓN EM CHỨ Ạ?
Em đăng thay e gái Sóng Biếc....!!!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét