Họ tên: Trần Thị Thanh Thư
Tuổi: 19
Số điện thoại: 01636321216
Địa chỉ: xóm 6, Xạ Sơn, Quang Trung, Kinh Môn, Hải Dương.
Tên bài dự thi: Một lần viết tặng mẹ.
Họ tên mẹ: Vũ Thị Thà
Trần Thị Thanh Thư
Khoa: Khách sạn, du lịch
Trường: Đại học Thương Mại
ĐT: 01636321216
MỘT LẦN VIẾT TẶNG MẸ.
Con đã viết rất nhiều, viết rất nhiều nhưng chưa
bao giờ viết về mẹ, dù mẹ là người ở bên con nhiều nhất, lâu nhất và là người thực
sự yêu thương con. Hôm nay con bỗng thấy rằng...
Thời gian lặng lẽ trôi đi, đã có biết bao điều
thay đổi trong cuộc sống, nhưng mẹ vẫn vậy. Ngày lại ngày mẹ vẫn chăm chút cho cuộc sống gia đình, cho con cái đến tận lúc trưởng thành. Giờ đây con
đã lớn, biết suy nghĩ mới thấu hiểu được sự hi sinh lớn
lao ấy.
Ngày còn nhỏ, con đã mắc nhiều sai lầm để rồi có
những trận đòn tím mông cộng với những lời trách móc của mẹ. Lúc ấy con tự hỏi
sao mẹ lại nói nhiều như vậy cho đến khi con gặp những rắc
rối bên ngoài. Nhờ những trận
đòn ấy, những lời nói ấy con mới lớn, mới trưởng thành như ngày hôm nay. Mẹ không dạy con cách xử lí tất cả tình huống,
nhưng mẹ dạy con cách mà tất cả mọi người ít phải tổn
thương lẫn nhau. Mẹ còn dạy con nhiều điều khác nữa: “là con gái phải biết vào
bếp”, vậy nên, mẹ đã dạy con cách nấu những món ăn. Phải công
nhận rằng mẹ của con nấu ăn rất
là ngon mặc dù chưa bao giờ con nói với mẹ như vậy. Ngày hôm qua, con như được trở về hồi còn nhỏ, mẹ đi làm về với
ổ bánh mì trên tay. Đứa con gái 19 tuổi nhảy tưng tưng
lên vì vui sướng như trẻ con mẫu
giáo. Mẹ nhìn con ăn một cách ngon lành. Bánh mì rất ngon mẹ ạ...
Từ ngày con đi học xa nhà, mẹ ở nhà 1 mình buồn
và nhọc lắm phải không mẹ? Không có ai trò chuyện, không có ai phụ giúp mẹ việc
nhà. Con còn nhớ ngày đầu con mới đi học, mẹ hay gọi điện hỏi
han tình hình của con. Một phần mẹ lo lắng cho con, phần còn lại
có lẽ mẹ ở nhà buồn lắm. Con
thương mẹ lắm, nhiều lúc nằm khóc vì nghĩ đến mẹ ở nhà có 1 mình. Có lẽ vậy, nên mỗi lần về quê con đều dành hết thời
gian bên cạnh mẹ.
Ngày con xa quê, mẹ khóc, con cũng khóc. Vì cầm
nhiều đồ nên con chẳng kịp ngó ra nhìn mẹ, nhưng con biết mẹ buồn và lưu luyến lắm.
Con đỗ đại học, mẹ vui vì điều đó, nhưng bên cạnh đó
có vô số nỗi buồn và sự lo lắng
phải không mẹ?
Giờ con lớn rồi, nhưng càng ngày con càng cảm thấy
xa mẹ nhiều hơn, con ít
dành thời gian cho mẹ hơn và ít có thời gian nghĩ về mẹ hơn. Khi còn bé, con luôn có mẹ là người san sẻ niềm vui, nỗi buồn.
Nhưng giờ đây con thấy tình cảm ấy ngày càng cách xa.
Con mong thời gian ngừng lại
để được quay trở về ngày xưa luôn có mẹ ở bên.
Lần đầu tiên con viết về mẹ, con tốn quá là nhiều
nước mắt, mất luôn cả phong độ.... Con luôn tự hỏi “tại sao bày tỏ tình yêu với
người xa lạ rất dễ, nhưng lại quá khó khăn khi nói con yêu mẹ?”
Con mong thời gian ở nhà này kéo dài thật dài vì
đối với con, một năm xa mẹ như thế là quá nhiều rồi. Một năm mà cứ tưởng như cả thế
kỉ mẹ nhỉ? Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ạ!
yiruma
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét