Họ tên: Trần Thị Kiều Oanh
Sdt: 0962591585
Địa chỉ nhà ở quê: Thôn 1-Đức Lập-Đức Thọ - Hà Tĩnh
Tên bài dự thi: Thư gửi mẹ
Họ và tên mẹ :Nguyễn Thị Hà
Thư gửi mẹ!
Con sinh ra khi
vẫn chưa bập bẹ đánh vần được
chữ “Cha” thì con đã không thể có cơ hội để gọi một tiếng “Cha” nữa .Từ đó mẹ
đóng vai trò vừa là một người mẹ tảo tần ,vừa là trụ cột trong gia đình.Mẹ sinh
thành ,dạy giỗ ,yêu thương ba chị em chúng con gấp đôi những gia đình khác vì
trong đó có cả sự che chở và bảo vệ của người “Cha”.
Năm tháng trôi đi
mẹ nhọc nhằn một mình nuôi ba chị em con khôn lớn, ăn học bằng bạn bằng bè .Mặc
cho sự hắt hủi của bên nội và
những lời đàm tiếu của bà con làng xóm.Tất cả những thứ đó mẹ đều không bận tâm
vì trong tâm trí mẹ giờ làm sao kiếm thêm cơm thêm gạo cho ba chị em chúng con
có ăn có học.Và rồi qua những bữa cơm đạm bạc và tình yêu thương vô bờ bến của
mẹ chúng con cũng đã lớn khôn, cũng được học tập, vui chơi giống như bạn bè
cùng trang lứa_trong khi các bạn ấy nhận được tình yêu thương từ cả cha lẫn mẹ.
Con biết con là
người được mẹ yêu thương nhất, quan tâm nhất,lo lắng nhất và cũng là người mẹ
đặt hi vọng nhiều nhất.Trong khi anh chị đều phải nghỉ học sớm để đi kiếm tiền
phụ giúp gia đình ,thì con đứa con gái út có phần thiệt thòi hơn so với anh chị
là bây giờ để có thể hình dung ra hình dáng ,khuôn mặt của bố là một điều quá
xa vời đối với con.Đứa em út này lại được cả gia đình yêu thương động viên và
dành nhiều thời gian nhất cho học tập. Con cũng được mua xe đạp khi đỗ vào
trương THPT Trần Phú, con cũng được đi học thêm như các bạn trong khi ôn thi
đại học......Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến, ngày con lên đường vào Đà
Nặng thi đại học Ngoại Ngữ_ngôi trường mà con hằng mong ước đặt chân vào.Và con
cũng hiểu do gia đình mình không như những người khác nên con mới phải đi thi
một mình với một khoản tiền nhỏ mà mẹ đã phải làm việc vất vả mới có được.
Trước lúc đi thi khi nhìn vào ánh mắt mẹ, nụ cười hiền dịu và khuôn mặt đầy
những nếp nhăn do phải thức khuya dậy sớm ngời lên bao hi vọng và niềm tin vào
đứa con gái của mình .Mẹ không hi vọng con sẽ đỗ vào trường để mẹ sẽ
được bất cứ cái gì mà chỉ đơn giản đó là mẹ mong cho cuộc sống của con sau này
sẽ được học tập tốt, có công việc ổn định để không phải khổ như mẹ bây giờ. Mẹ
à!lúc nhìn ánh mắt ấy ,đôi mắt con cũng rưng rưng và tự hứa với lòng mình con
sẽ cố gắng, con sẽ làm được để mẹ mãi mãi nở nụ cười hạnh phúc!
Nhưng rồi cái giây phút con nhận được kết quả thi , con đã
không tin nổi vào mắt mình, con gần như suy sụp, con đã tự dối lòng chắc đã có
sự nhầm lẫn gì ở đây?????????? Con khóc ,con mất hết niềm tin, những dự định
,những ước mơ của mình. Và rồi động lực để con tiếp tục cố gắng và phấn đấu chính
là mẹ. Lúc nhìn vào kết quả thi ánh mắt, khuôn mặt của mẹ chợt thay đổi,biến
sắc. Nhưng ngay lập tức mẹ lại nở nụ cười hiền hậu ôm lấy đứa con gái đang khóc
nức nở .Mẹ không mắng, không trách móc thay vào đó là sự yêu thương vô bờ bến
để con có thể nguôi ngoai đi nỗi đau ấy. Mẹ từng nói đó chưa phải là dấu chấm
hết, tất cả mới chỉ bắt đầu và nhiều cơ hội mới cũng sẽ mở ra cho nhũng người
biết cố gắng. Một lần nữa mẹ lại như cánh tay thiên thần cứu vớt con trong lúc
con sắp rơi vào đáy sâu của sự tuyệt vọng. Con lại một mình lên đường ra Hà Nội
học ngôi trường_mắc dù không phải là con hằng mong muốn, nhưng chắc chắn nó sẽ
là sự lựa chọn đúng đắn để con có được môi trường học tập tốt nhất.
Và giờ con vẫn đang học, đang cố gắng hết mình để không làm
mẹ buồn thêm một lần nào nữa.Cứ mỗi lần đi học chen nhau trên xe bus về con cảm
giác mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Nhưng không!chỉ cần con nhận được một cuộc điện
thoại từ quê và nghe giọng nói của mẹ, những lời động viên của mẹ là mọi sự mệt
mỏi dường như tan biến con lại có thêm động lực để cố gắng. Làm sao con có thể
dễ dàng từ bỏ những hoài bão của mình vậy được. Vì sau lưng con luôn có mẹ che
chở, yêu thương .Mẹ giống như một cây cổ thụ cành lá xum xuê tỏa bóng mát và dù
con người ta có đi bất kì đâu thì khi mệt mỏi nơi ta tìm về , muốn được dựa
lưng vào nghỉ ngơi chính là mẹ_cây cổ thụ yêu thương cho con có thêm sức sống ,
nghị lực để bước tiếp mẹ à!
Mặc dù những dòng tâm sự trên con chưa bao giờ thổ lộ,đó
cũng không phải là những từ hoa mỹ…..nhưng tình cảm con dành cho mẹ thì không
thể dùng bất cứ từ ngữ nào có thể nói lên được. Và cũng vì tình cảm nó mộc mạc,
giản dị như thế thì làm sao lại phải tô lên những nét màu hồng mẹ nhỉ?
Cuối cùng con muốn nói với mẹ yêu mặc dù con không hay ôm
mẹ, hôn mẹ, thủ thỉ những gì con đang suy nghĩ, nói con yêu mẹ và nói biết ơn
mẹ biết nhường nào cho những gì mẹ đã phải hi sinh cả cuộc đời dành cho ba chị
em con. Nhưng trong lòng con ,con nguyện đánh đổi tất cả để mẹ được sống yên
vui mẹ à.Và sắp tới đến ngày 8-3_đó không chỉ là ngày của những đóa hoa của m
ột nửa thế giới_đó còn là ngày sinh nhật của bông hoa lớn
nhất của cuộc đời con. Con chỉ biết nguyện cầu cho mẹ sống thật khỏe mạnh để
con có cơ hội đền đáp công ơn trời biển ấy mẹ nhé .Mình cũng hi vọng rằng những
bạn nào đang có những suy nghĩ rằng mẹ không cho ta được cái gì thì hãy suy nghĩ lại đi nhé; bởi vì điều
tuyệt vời nhất, to lớn nhất mà mẹ đã dành cho ta đó chính là đã cho ta có cơ
hội hiện diện trên cõi đời này rồi. Vì vậy hãy nói những gì mình muốn nói khi
còn có thể và làm những điều mà làm sao để sau này không phải hối hận nhé!
Con
gái út của mẹ
Kiều Oanh
thực sự mình đã rơi nước mắt khi đọc bài viết này
Trả lờiXóa