Họ và tên: Nguyễn Từ Tính
Số điện thoại: 01698235689
Địa chỉ: Kim Lộc - Can Lộc - Hà Tĩnh
Mẹ ạ, mẹ là người duy nhất con có thể yêu thương hơn cả chính bản thân
mình...............!
Đây là lần đầu tiên con viết ra những dòng
suy nghĩ này,con cũng chẳng phải tốn quá nhiều thời
gian,công sức,cũng không dài,kém hay vì đó
là tất cả tình cảm của con gửi đến mẹ.Chưa một lần ngồi bên mẹ mà con dám nói"Con
thương mẹ nhiều lắm" cũng chỉ vì con là con trai,sự yêu thương của con
dành cho mẹ đôi khi chỉ muốn thể hiện bằng hành động mà thôi...Vậy mà nhớ lại
có những lần con cũng đã làm mẹ khóc,những giọt nước mắt thất vọng khi mà con của
mẹ không nghe lời,bỏ học,nghiện game....Con vẫn nhớ như in có lần mẹ kể với con
rằng"Cha mẹ cưới nhau ra ở riêng với hai bàn tay trắng,đến cả một cái bát
ăn cơm cũng chẳng có.Khi cưới về cho đến lúc mang thai con,gia đình bên nội
không một ai ưa mẹ,dù mẹ chẳng làm gì sai,bầu năm tháng vẫn phải bắt cua,bắt rắn
bán kiếm tiền mưu sinh,bữa trưa ngoài đồng chỉ là nắm cơm trắng với mấy quả khế,quả
ổi xanh chát mà thôi.Rồi lúc sinh con ra,chưa đầy tháng hai mẹ con đã phải hai
đường,bà nội gia trưởng,các chú các cô cũng ghét mẹ trong cái bất lực của cha.Cho đến
khi con khóc suốt ba ngày không ngớt vì đói sữa,hàng xóm thấy tội đến xin
cho,thì bà nội mới để mẹ về với con...",cuộc đời mẹ đã phải chịu khổ nhiều.....
Những năm tháng thơ ấu,lúc mới bắt đầu biết và hình dung được mọi thứ xung
quanh thì cũng là lúc con nhìn thấy sự khó nhọc,vất vả hằn sâu trong mắt.Khi
con mới lớn đã có những lần mẹ quỳ trước
mặt con chỉ vì con không thể dứt ra được mấy trò chơi vô bổ trên internet,bị cô
giáo chủ nhiệm viết thư gửi về nhà nhắc nhở lý do là bỏ học,hư hỏng,phá
phách...Nhớ lại lúc như thế con ân hận lắm.Ba
năm cấp ba những suy nghĩ của con đã bắt đầu chậm lại,không còn nghiện game,lêu
lổng...Có chăng chỉ là bản tính lười học mà kết quả học tập không được tốt lại
làm mẹ phải phiền lòng.Chỉ đến lúc con cầm trên tay giấy báo đỗ Đại Học,sự kì vọng
của gia đình,dòng họ được đền đáp thì con mới thấy mẹ nở nụ cười mãn nguyện.Tuy
vậy đằng sau nụ cười đó lại chất chứa biết bao nỗi lo mới sắp sửa đến.Con biết
mẹ lo vì cha mẹ được mỗi mình con,chẳng có anh em mà chia sẽ lại sắp phải sống
xa nhà,lần đầu tiên trong đời phải tự lập,rời xa vòng tay của cha mẹ.Thời gian
thấm thoát trôi,giờ đây con đã là cậu
sinh viên đại học năm ba,đang dần hoàn thiện bản thân,chuẩn bị hành trang để "chinh
chiến" với cuộc sống khó khăn ngoài kia.Con muốn nhắn tới mẹ rằng,mẹ hãy
yên tâm lo cho sức khỏe,sống thật vui vẻ,đừng lo nghĩ nhiều,con của mẹ giờ đã
trưởng thành!
Con
trai của mẹ...............
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét