Họ
tên: Tống Thị Khánh Ly
Tuổi:
20
Sđt:
0963006910
Địa
chỉ nhà: Sơn Hòa-Hương Sơn-Hà Tĩnh
Tên
bài dự thi: Có một người mẹ như thế....!
Ai
đỡ con khi vấp ngã
Và
hôn lên chỗ ngã bầm đau...
Câu
thơ này vẫn vang lên khi tôi nghĩ về mẹ. Mẹ! Tiếng gọi thiêng liêng nhất mà mỗi
đứa trẻ định hình từ lúc mới lọt lòng. Câu chuyện về mẹ, là nguồn cảm hứng bất
tận cho mỗi người trong suốt chặng đường sống và trưởng thành.
Viết
về mẹ, bình dị hay ngôn từ hoa mỹ cũng mang tới người đọc cảm giác ấm áp, đến lạ
thường. Trong mắt tôi nói chung và nhiều bạn trẻ nói riêng thì mẹ luôn là người
tuyệt vời nhất, là người bao dung nhất, là người hướng thiện và ở bên cạnh ta
những lúc hạnh phúc hay tuyệt vọng nhất. Nên bài viết này tôi không viết về người
mẹ của mình như suy nghĩ của nhiều bạn, vì với tôi, không có hình ảnh so sánh
nào nói hết sự cao đẹp của mẹ. Tôi viết về câu chuyện của một người mẹ khác, đã
sống hết mình vì gia đình, con cái, đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời,
đã dũng cảm vượt qua những khó khăn của số phận. Với tôi, những người phụ nữ đã
gồng mình, hi sinh và chấp nhận những khó khăn để mong và mang lại những điều tốt
đẹp nhất cho cuộc sống thực tại đều xứng đáng được gọi bằng Mẹ... Bài viết này
gửi dự thi và cũng gửi đến O (cô), người mà con yêu quý, người mẹ có thể nói là
vĩ đại nhất trong những người mẹ.
Câu
chuyện là một mảng màu đầy bóng tối và sự u buồn. Những năm 60 của thế kỉ trước,
sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo, được nuôi dưỡng và giáo dục một
cách bài bản, cô (o) tôi đã lớn lên như thế, ko quá dư giả về vật chất, nhưng đủ
để trưởng thành một cách trọn vẹn trong môi trường đó. Sẽ là bình yên nếu như
những năm sau đó, biến cố đầu tiên trong đời không ập đến, tuổi đẹp nhất của
người con gái thì căn bệnh khớp hành hạ, cản trở sinh hoạt và học tập, người ta
vẫn nói có bệnh phải vái tứ phương, từ Bắc vào Nam, ở đâu nhen nhóm nên hi vọng
chữa khỏi bệnh thì ở đó có dấu chân cô(o) đặt tới. Âu cũng là số phận, khi sức
khỏe tiến triển tốt hơn lại tới việc học hành, sóng gió cứ đến bất chấp cả thời
gian. Trải qua những đớn đau của tuổi trẻ, hết mình vì tuổi thanh xuân, nghị lực
và sức mạnh đơn giản nhất lúc này chính là nhờ những thất bại trong quá khứ, cô
(o) cũng đến tuổi kiếm tìm hạnh phúc cho mình. Kết hôn, sinh con, cuộc sống ánh
lên màu hồng của sự viên mãn, của viễn cảnh bình an. Một gia đình nhỏ ấm áp khiến
những ai nhìn vào cũng phải ghen tị. An phận hi sinh và cố gắng cho một cuộc sống
tốt đẹp hơn đang chờ, đang đợi. Thế nhưng cuộc đời không ai biết trước được chữ
ngờ, không ai lường trước được lưỡi dao của tạo hóa.. Phụ nữ thường nhạy cảm
trong chuyện gia đình, cứ thế từng ngày sự thật lại rõ ràng hơn khi bóng dáng một
cô gái trẻ hiện diện bên cạnh người chồng, người cha của những đứa con, hạnh
phúc vuột khỏi tầm tay. Như con thuyền mất hướng, lại gặp bão đời và bão lòng,
nhấn chìm sâu hơn nghị lực của người mẹ trẻ. Liên tiếp là bất hòa, là đắng cay
phũ phàng, là bạo lực gia đình, là những trận đòn roi trong căm hờn và khổ đau.
Với bản lĩnh của một người vợ và tình thương của một người mẹ, cô (o) nuốt nước
mắt vào trong làm điểm tựa cho các con. Người ta vẫn thường nói phụ nữ Việt Nam
cần cù, đảm đang, tính nhẫn nhịn và chịu đựng cao, nó hằn sâu và thường trực
trong họ, vì con cái, vì miệng lưỡi thế gian. Không đủ can đảm để đấu tranh,
tình thương con lại càng lớn khi hạnh phúc sứt mẻ, cô (o) đã âm thầm chấp nhận
như thế. Vỏ bọc trước những thành kiến của xã hội khiến người mẹ phải gồng lên
chịu đựng trong câm lặng. Ý chí sắt đá, mạnh mẽ hơn bội lần để bù đắp những tổn
thương in hình trong lòng những đứa con còn tuổi ăn, tuổi lớn. Mệt mỏi có, nhụt
chí có nhưng không cam phận, vì tương lai của con, sống là để cố gắng và hết
mình, có lẽ thời điểm đó niềm hi vọng về một ngày mai tươi sáng ko bao giờ dập
tắt trong tâm can của cô (o). Mong con cái trưởng thành, lớn khôn để bù đắp phần
nào nỗi cô đơn, niềm bất hạnh đã trải qua nhưng dường như số phận chưa buông
tha. Khi mà tiếp nối tiếp là những cú giáng bằng tinh thần, bằng vật chất ngày
qua ngày dập tắt những mong ước, trước vòng xoáy của xã hội, của cám dỗ, của tiền
bạc người con cả đã cuốn mình vào đó. Gánh nặng lại thêm trên bờ vai đầy mỏi mệt,
đôi mắt nhạt nhòa vì sương muối, trái tim cứng rắn cũng yếu đuối đi phần nào và
dần lãnh cảm hơn với cuộc đời. Hi sinh một đời vì con cái, cố gắng khôn nguôi để
bù đắp, bất chấp những khó khăn nhưng dường như chưa bao giờ là đủ để những người
con thấu hiểu và cảm thông. 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau, 9 tháng 10 ngày cầu
mong, nguyện ước. Chuỗi thời gian chăm bẵm, hạnh phúc khi tiếng mẹ đầu tiên được
gọi, khi con cái chập chững bước vào đời. Xế chiều trên bóng tóc, đôi mắt hằn
sâu vết chân chim, cô (o) vẫn chờ đợi về một cuộc sống tốt đẹp hơn cho con cái,
vẫn mong chờ một câu thỏa đáng từ số phận, người mẹ ấy vẫn đang tìm niềm tin về
một ngày mai bình yên.... Có ai đó đã nói rằng bóng dáng người mẹ trải dài như
một cây đa cổ thụ ôm gọn tình thương con. Câu chuyện không nói hết sự mạnh mẽ
vươn lên của cây đa, cũng không nói hết sự từng trải trên quãng đường, quãng đời
sinh tồn, ko diễn tả hết được những niềm đau đã phải hứng chịu của người mẹ đó.
Hướng con cái tới chân-thiện-mỹ, chấp nhận những thất bại của con để cứu vãn, vớt
vát lại tất cả. Nhưng, cuộc đời vẫn trải dài....
Bài
viết không kể chi tiết được những nỗi niềm của cô (o) đã trải qua vì một số lý
do cá nhân, nhưng một lần nữa mong ai đọc được nó sẽ thức tỉnh được trái tim
mình, để dành thời gian nghĩ suy về sự tần tảo, hi sinh của mẹ dành cho con
cái. Cảm ơn những người mẹ, đã bên cạnh con giữa cuộc đời đầy bất trắc, vì thượng
đế không thể ở khắp mọi nơi trên trái đất nên mới sinh ra người mẹ, người mẹ chở
che và dang rộng vòng tay che chở con. Cảm ơn đấng sinh thành, tình mẫu tử đã
lay động hàng triệu trái tim, soi sáng những tâm hồn. Bố mẹ ko mong con cái lớn
lên để bù đắp cho họ vật chất mà điều mong mỏi nhất chính là sự đồng cảm và
tình thương, tình thân, con cái thành đạt và thấu hiểu lẽ đời. Nhân, lễ, nghĩa,
trí, tín mẹ hướng ta đến, nhưng nhân, lễ, nghĩa, trí, tín liệu ta có thể để mẹ
cảm nhận từ ta?
Giấc
ngủ con tròn, tiếng khóc con ngọt, biển người bao la, mênh mông, nhưng tình mẹ
còn cao cả và vĩ đại hơn tất thảy những điều đó....
Vinh,
28/2
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét