họ vè tên: Nguyễn Thị Dung
ngày sinh:12/3/1990
sđt: 0964073860
đ/ch ở quê: xóm xuân Dũng 2, xã Thanh Xuân, huyện
Thanh Chương, Tỉnh Nghệ An
tên bài dự thi: Màu thời gian của mẹ!
họ và tên mẹ: Nguyễn Thị Đào
Màu
thời gian của mẹ!
Viết về mẹ thì viết sao
cho hết mẹ nhỉ? Mẹ sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, về làm dâu trong
một gia đình có tới bảy anh chị em khi mẹ mới
tròn 16 tuổi. Bố vì nghĩa vụ nên phải đi xa biền biệt, mà thời bố mẹ có
biết yêu là gì đâu , họ đến với nhau dưới sự mai mối của bác cả. Ngày tháng cứ
trôi ròng rã…mẹ chỉ gặp bố vài lần bố đạp xe từ đơn vị về thăm. Tình yêu thời bố
mẹ đâu được như bây giờ, đâu phải yêu nhau là tâm sự hay sẻ chia những niềm
vui, nỗi buồn cho nhau. Quãng thời gian bố đi vắng bố đâu biết cảnh làm dâu nơi
xứ lạ?..Tám năm đã trôi đi…bố vẫn đang lo việc nước nơi chiến trường. Tám năm?
Mẹ chưa sinh cho ông bà một mụn cháu. Hủ tục quê nhà lúc ấy đã đặt lên suy
nghĩ, lên đôi vai, lên đầu của mẹ. một mình mẹ- một góc trời nhỏ bé mà rộng lớn
vô cùng…sáng vào rừng đi chặt củi, sáng hôm sau gánh bộ một quãng đường dài mà
bây giờ cho tôi đạp xe chắc cũng rũ cả hai chân. Bán được Củi rồi trong tay mẹ
chẳng có một xu dính túi. Bởi mẹ làm gì có cái quyền đó? Tất cả đều vào tay của
O (Cô) . Và rồi những gì đến với mẹ cũng đã đến anh em, họ hàng khiến xui bố phải
ly hôn với mẹ. Mẹ vẫn lẳng lặng đợi ngày bố về thăm, mẹ cầm trong tay tờ đơn ly
hôn đưa cho bố…lòng mẹ như buốt lạnh chỉ thốt được một câu: “em viết đơn rồi
đây, anh tính sao thì tính”. Lúc ấy, bố cầm tay mẹ và nói : “ai bỏ em thì bỏ
nhưng anh sẽ không bỏ em”. Kể đến đây, anh chị em tôi bỗng cười lên một nụ cười
khoái chí. Anh Ba còn đùa “nếu không có câu nói ni thì giờ này mình đang ở nơi
đâu nhỉ?”. Vâng! Đúng vậy, nếu ngày ấy không có bản lĩnh của người lính cụ Hồ
thì chắc giờ đây bốn anh chị em chúng tôi sẽ vắng mặt nơi xứ người này.
Ngày
tháng trôi đi mẹ cùi cũi chăm sóc ông bà nội, thui thủi một mình nuôi bốn anh
chị em chúng tôi khôn lớn. Rồi hòa bình cũng đến với nước nhà, bố trở về trong
niềm vui hứng khởi của cả gia đình. Thế là mẹ được gần chồng, anh chị em tôi được
nằm trong vòng tay bố. Thế nhưng , ông trời quả không có mắt, chỉ một buổi
sáng- buổi sáng hôm ấy vẫn còn ướt nhòe trong tâm trí tôi đã cướp đi chồng của
mẹ, cướp đi bố của anh chị em chúng tôi. “sao bố không đi được thế mẹ?, sao miệng
bố lại méo mó thế kia?” . Căn bệnh tai biến đã cướp đi quảng thời gian ngắn ngủi
của gia đình . Bao gánh nặng lại ghì lên vai mẹ…bố đi rồi…giọt nước mắt chia
đôi…? Lúc bố ra đi tôi mới chỉ là học sinh lớp 8, nhưng cảm nhận của tôi vẫn
còn khắc chạm trong ồng ngực tôi. Tôi biết trái tim mẹ đã nát…lồng ngực mẹ đang
đau nhưng vì chúng tôi mẹ phải gượng dậy. Gượng …để anh chị em tôi được như
ngày hôm nay. Tôi biết, sức mẹ dần cạn, nước mặt mẹ nóng hơn bởi những lời nói
chẳng dễ nghe của ông bà nội. Với bản tính đa nghi , ngờ mẹ này nọ bên ngoài thế
là chẳng một người đàn ông nào giám tới nhà giúp đỡ mẹ con chúng tôi. Có lẽ do
ngủ với bố mẹ từ khi mới lọt lòng nên tôi hiểu được “dòng người” của mẹ. Mỗi
đêm tôi vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má gầy gò ấy.
Và chẳng bao giờ mẹ khóc trươc mặt chị em chúng tôi, mỗi sáng tôi lại thấy mắt
mẹ đỏ hoe. Tôi chỉ biết học hành cố gắng để an ủi lòng người mẹ bất hạnh của
chúng tôi.
Chưa
đủ, ông trời quả bất công, tai họa vẫn chư a tha cho đôi vai của mẹ. Bố ra đi một
năm thì bà Nội lại bị gãy chân, một lần nữa mẹ lại chênh vênh. Có lẽ ông bà ngoại
sinh thành mẹ nhưng chưa bao giờ được mẹ chăm sóc như thế dù trước đây bà đối xử
không tốt với mẹ. Từ những việc vệ sinh hay ăn uống của bà một mình vào tay mẹ,
các mự cũng chỉ tới một vài lần vì ai cũng còn con dại. Có đêm nằm trong vòng
tay mẹ tôi chợt hỏi : “sao ngày xưa ông bà đối xử không tốt gì với mẹ mà sao
bây giờ mẹ chăm sóc ông bà không khác gì con ruột vậy ?” .Mẹ mỉm cười ôm chặt
tôi hơn, mẹ nói khẽ : “mẹ sống tròn bổn phận làm con, mẹ sống làm phúc cho các
con của mẹ, mẹ chăm sóc ông bà con thật tốt để sau này gặp bố con ở trên kia bố
mới không hối hận vì ngày xưa bố giữ mẹ lại”…
Đến
bây giờ, con đã là một sinh viên, tôi đã thấu hiểu được những gì mẹ nói ngày ấy.
Ông bà cũng đã bước cùng tổ tiên, bố ở nơi ấy chắc cũng đang rất hãnh diện và tự
hào về mẹ. Gi ờ đây, mẹ đã là bà nội – ngoại của hai thằng cháu kháu khỉnh.
Nhưng có điều, anh chị em chúng con lại đi xa, một mình mẹ thui thủi một mình
trong căn nhà lạnh lẽo. Con tự hỏi, mỗi đêm nước mắt mẹ có còn để rơi nữa hay
không? . Đời mẹ dù nghèo, nhưng lòng mẹ tựa biển khơi, tình yêu thương của mẹ
giành cho chúng con luôn vô điều kiện. Bố ở nơi ấy hãy phù hộ cho tấm lưng của
mẹ không bị nhức nhối mỗi lúc trái gió trở trời, phù hộ cho đôi chân chai sạn của
mẹ không bị nặng nhọc trong những ngày lạnh buốt của khí trời miền trung. Mẹ của
các bạn con có thể cho nó những gì nó thích, nhưng mẹ đã cho chúng con một tấm
gương, một tình yêu vô bờ bến. Mẹ mãi là niềm tự hào, là bài học làm người trên
bước đường mà chúng con đang bước.
Gửi
đến mẹ vạn lời yêu thương!
Ngày
nào trong con cũng là ngày của mẹ.
Bài
thơ con viết một và chỉ một dành tặng riêng cho cả mẹ và bố, con đã gửi và chắc
bố đã đọc, còn mẹ hãy để con đọc nó trong tâm trí của mình:
Rồi
một ần con lạc bước chân côi
Đêm
lo âu trải dài đôi mắt mẹ
Bao
nỗi buồn mẹ con ta chia sẻ
Bố
đi rồi…giọt nước mắt chia đôi,
Nhớ
những ngày mẹ chưa phải đơn côi
Vẫn
cùng bố nuôi chúng con không lớn,
Để
bây giờ đôi lần con bất chợt
Thấy
mắt mẹ buồn với khoảng trống xa xăm,
Dẫu
biết rằng bố chăng thể về thăm
Như
mỗi lần bố đi xă ngày trước
Nhưng
lòng con vẫn tràn đầy mơ ước
Mẹ
mãi là nghị lực cho con bước vươn lên.
Nghệ An, ngày 28 tháng 2 năm 2014
Con
của bố mẹ!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét