Họ và
tên: Đặng Thành
Tuổi: 28
Số điện thoại: 0164.844.2007
Quê: Tam Đồng_Kỳ Ninh_Kỳ Anh
Tên bài dự thi: MƯỜI
CHÍN NĂM CỦA MẸ!
Họ và tên mẹ: Nguyễn Thị Tiệp
MƯỜI
CHÍN NĂM CỦA MẸ!
Tôi 28 tuổi. Mười chín năm về trước, đời khoác lên thân thể gầy còm, nhỏ bé của tôi chiếc áo có xăm dòng chữ "Thằng mồ côi cha". Đó cũng là lúc mà mẹ tôi trở thành người đàn bà góa. Bà góa ở cái tuổi 46 . Mười chín năm, với tôi với bạn_những người còn "Trẻ" thì có thể thấy thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng để lại được bao nhiêu "dấu tích". Nhưng với những người đàn bà như mẹ tôi thì khoảng thời gian ấy có lẽ.....Tôi không biết câu trả lời ấy ra sao cho đúng nghĩa. Nhưng nếu có một đơn vị đong đếm cho từng ấy năm thì tôi tin rằng đơn vị ấy chỉ có thể là mồ hôi và nước mắt.
Ngày cha tôi đi, tôi mới lên chín.Ở cái tuổi chẳng còn dại nhưng cũng chưa đủ khôn. Tôi chẳng hiều gì nhiều, ngoài việc tôi chẳng còn người cha, chẳng còn hình ảnh cha cho tôi lẽo đẽo theo sau mỗi lần đi ăn cỗ hay đi chơi... Chỉ võn vẹn như thế. Tôi chẳng thể nào hiểu được sự mất mát lớn đang ập đến. Và chẳng thể nào hiểu được cái hình ảnh mẹ quằn quại van khóc đến thế.
Ngoài chị đầu lấy chồng, gia tài cha để lại cho mẹ là 4 đứa con. Đứa lớn 16 và đứa bé nhất mới hai tuổi. Ở cái làng quê ven biển của huyện Kỳ Anh ấy, người ta sống bằng nghề biển. Quanh năm bám biển,cơm từ biển, áo quần từ biển...Nói chung biển là cuộc đời thì vai trò của người chồng càng trở nên quan trọng gấp vạn lần. Thế mà ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi chẳng còn cái trụ cột ấy. Mọi thứ đều đè lên đôi vai của mẹ tôi_người đàn bà góa. Vài ba sào ruộng nơi cái vùng chỉ cát với cát lại kèm theo đất nhiễm mặn là thứ duy nhất mà mẹ tôi có, để nuôi chúng tôi lớn lên.
Cha mất mới hơn một năm, nỗi đau lại đè lên nỗi đau. Tôi nhớ mãi cái đêm tháng hai năm 1997 đó. Chừng 3h sáng, anh trai con bác hớt hãi chạy đến báo cho mẹ tôi cái tin : Cậu tôi, người em trai duy nhất của mẹ, chổ dựa tinh thần của mẹ con tôi bấy lâu nay cũng bỏ cái thế giới này mà đi. Lớn lên với dòng đời, giờ đây tôi mới hiểu tiếng van xé trời xóa tan cái màn đêm tĩnh mịch hôm ấy của mẹ. Một người đàn bà, chưa đến hai năm lại mất đi hai người thân yêu nhất của mình_một chồng, một em trai. Ôi ! Có những nổi đau nào hơn thế nữa đến với mẹ tôi ?.
Chúng tôi lớn lên với những sào ruộng lúa, những luống khoai và những đám lạc ở cái vùng quê sống bằng nghề biển. Bốn đứa con tuổi ăn tuổi lớn, không nói ra thì tôi nghĩ rằng tất cả mọi người cũng hiểu sự vất vả lại đè lên vai mẹ tôi càng nhiều. Con lớn lên, mẹ già đi và những giọt mồ hồi cũng đong đầy theo năm tháng. Ngoài những việc làm đồng áng của gia đình, mẹ còn nhận đi cày thuê và chở xe bò kéo cho thiên hạ.
Vất vả như thế, nhưng chưa bao giờ mẹ để cho chị em tôi thiếu bữa. Chao ôi ! Khi ngồi viết những dòng này tôi nhớ lại những ngày thơ dại. Đi học về nhìn mâm cơm chỉ có một ít cá khô, một ít canh khoai lang, tôi lại vùng vằng hằn học mà đâu biết rằng để có được những thứ ấy trong bữa ăn hàng ngày thì mẹ đã vất vả đến nhường nào. Tự nhiên một chút tội lỗi òa về chiếm lấy trong tôi.
Bốn năm sau, chị tôi lấy chồng. Mẹ lại một mình lo toan cưới hỏi bằng những đồng tiền chắt chiu dành dụm từ những đám lạc, con lợn hay đàn gà..... Ngày ấy tôi 13 tuổi cũng chẳng biết làm gì nhiều giúp mẹ. Chị cưới, mẹ lại càng khổ cực hơn bởi vì thiếu đi một người đỡ đần mẹ bấy lâu nay. Em gái tôi cũng bắt đầu bước vào lớp một. Lại những khoản tiền đóng nộp mới đè lên đôi quang gánh nặng trĩu của mẹ.
Tôi học không giỏi, nhưng so với lũ bạn bè cùng trang lứa thì thuộc loại khá. Khi nào cũng lọt vào tốp ba của lớp. Đó có lẽ là thứ duy nhất mà tôi mang lại niềm vui sự an ủi động viên mẹ. Chưa bao giờ mẹ phàn nàn tôi điều gì về chuyện học hành. Thế mà có một lần, tôi nghịch phá bị nhà trường đuổi học. Mời mẹ đến, dù biết trước sẻ nhận cơn thịnh nộ của mẹ nhưng tôi không thể ngờ rằng mẹ tức giận đến thế. Mười hai năm đã qua kể từ ngày đó nhưng những lời của mẹ vẫn luôn bên tôi "Cha mi mất, một mình tau nuôi mi ăn học để rồi mi lại ah ri hả ...". Mẹ khóc, lầu đầu tiên ở cái tuổi 15 tôi thấy tim mình nhói lên nỗi đau. Chợt thấy mình có lỗi với mẹ. Và đó là bài học để rồi mãi cho đến sau nay tôi chẳng dám làm mẹ buồn về chuyện học hành của tôi nữa.
Học hết lớp chín, lũ bạn trong làng đều bỏ học. Chúng bỏ học để vào miền nam đi làm thuê kiếm tiền. Tôi thì không. Trước lúc cha tôi ra đi, điều mong muốn duy nhất cha tôi "nhờ' mẹ đó là cố gắng cho tôi (thằng con trai duy nhất) được học hết cấp ba. Sau bao nhiêu cố gắng của mẹ và người chị họ, tôi cũng may mắn cầm trên tay mình tấm bằng tốt nghiệp trung học phổ thông. Tôi chưa bao giờ hỏi mẹ, nhưng tôi hiểu rằng ngày đó mẹ tôi vui, mẹ tôi hạnh phúc lắm không hẳn chỉ là thấy tôi lớn khôn mà còn là mẹ đã làm được điều "trăn trối" duy nhất mà cha để lại. Và tôi tin rằng ở nơi thế giới bên kia, cha tôi cũng hạnh phúc và thầm cảm ơn mẹ..
Nghĩ học cấp ba, cũng như những người đàn ông con trai trong làng, tôi đi nước ngoài.Ngày tôi đi, mẹ chỉ dặn dò tuyệt đối mẹ không khóc, tôi cũng vậy nhưng khi quay mặt bước đi tôi hiểu những giọt nước mắt trên má mẹ lã chả rớt. Mẹ đã cố cứng rắn để cho tôi_một thằng đa cảm khỏi phải yếu lòng.
Có lần lên mạng tôi vô tình đọc được dòng chữ "Trong cuộc đời này, bạn còn gặp được cha mẹ bao nhiêu lần ?.". Tôi giật mình, một cảm giác khó diễn tả trong tôi hiện về,mặc cho những giọt nước mắt lăn trên gò má. Bảy năm bôn ba, tôi mới về nhà về bên mẹ đúng một lần. Mẹ tôi giờ đã là bà ngoại ở cái tuổi 65. Vậy tôi còn bao nhiêu lần gặp mẹ trong đời ?. Tôi hỏi tôi ,mà tự thấy mình bất lực khi chẳng thể nào đưa ra nổi câu trả lời tưởng chừng dễ dàng ấy. Bọn tôi, những thằng "bỏ quê, bỏ nhà" mà đi xa xứ ấy thường nói với nhau rằng " Nếu muốn thì ai cũng muốn về, nhưng chọn thì đành chọn ở lại". Nghe như một sự mâu thuẫn điên rồ, nhưng sống trong cuộc sống vất vả bon chen đầy rẫy với dòng chữ "Cơm, áo,gạo,tiền" thì chúng tôi chẳng còn nhiều lựa chọn.
Một phần của mười chín năm đã đi qua cuộc đời của mẹ tôi như thế. Giờ đây, mẹ đã là bà ngoại của chín đứa cháu. Các chị và em gái tôi cũng tạm coi là yên bề gia thất. Mọi gánh nặng vật chất cũng đã bớt đi được phần nào trên vai mẹ. Chỉ còn mình tôi vẫn bôn ba đây đó. Những lần tết đến hay ngày lễ mẹ thường hỏi tôi "Bên nớ có được nghĩ khôông con ?.". Tôi đáp lại, để rồi bên kia đầu giây là một sự im lặng. Tôi hiểu, tôi hiểu mẹ thương tôi nhiều lắm.
Sáu mươi lăm tuổi. Cái tuổi mà " Mỗi mùa xuân sang, ngày tôi xa mẹ càng gần..". Tôi nghĩ mỗi chúng ta đều sợ cái cảm giác :
Giây phút cuối con chạy về bên mẹ
Cầm nắm bàn tay, Ôi ! lạnh mất rồi
Mẹ về bên kia thế giới, con ở lại mồ côi.
Tôi sợ lắm nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Chỉ mong trời đất, tổ tiên và cha ở thế giới bên kia phù hộ cho mẹ tôi đựợc khỏe mạnh để một ngày nào đó khi tôi về Việt Nam về bên mẹ sẻ bù đắp một phần nào đó dù chỉ là nhỏ nhoi mà mẹ đã hy sinh cho chị em tôi.
Chợt nhớ đến bài hát Khúc Hát Sông Quê của chú Nguyễn Trọng Tạo trong đó có câu " Qua nữa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê". Không biết con sông quê như lòng mẹ hay lòng mẹ như con sông quê, luôn rộng lớn bao la che chở cho con suốt cuộc đời và mãi mãi là nơi mà dù đi suốt cả chẳng đường năm tháng. Dù lớn khôn đi chăng nữa con vẫn muốn được dựa dẫm được ôm ấp như đứa trẻ ngày nào.
Tự hỏi lòng mình : Đi suốt chặng đường đời có ai như mẹ !
Tây Ban Nha : 25/02/2014
T.Đ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét