Họ
tên: Trịnh Thị Hằng
Sinh
ngày : 12/11/1993
Sdt:
0976400418
Viết
cho mẹ: Phùng Thị Minh
Nhan
đề : chờ con nhé!!!
Mẹ….chờ
con nhé !!!
Mẹ !
Một thứ gì đó lớn
lao ? Tình cảm? Sự yêu thương và bình yên nhất trong tim mỗi đứa con. Cảm giác
bình yên bởi mùi cơ thể mẹ, mùi của sương gió, của sự vất vả bởi gánh nặng của
cuộc đời.
Chúng ta sinh ra,
ai ai cũng lọt lòng từ 9 tháng 10 ngày cưu mang của mẹ. Kể từ khi chính thức
ghi tên mình vào mỗi trang đời chẳng ai giống ai, cũng là mẹ mang cho mình cái
quyền có được niềm hạnh phúc giản đơn ấy.
Mẹ tôi! Một người
mẹ cũng như bao người mẹ bình thường khác, một người phụ nữ bình dị, cũng già
đi cùng năm tháng bởi gang gồng của đời người làm cha mẹ. Cái mùi sữa mẹ ấy,
phải chăng bất kì đứa trẻ thơ nào cũng chẳng thể nhớ được mùi hương ấy. Bởi cái
luận lí của trẻ thơ mới được hưởng sự chăm sóc bởi dòng sữa mẹ mà lúc ấy – trẻ
con mà –chẳng biết thế nào về dư vị. Để khi lớn lên rồi, không phải mỗi mình
tôi – vẫn hoài niệm – vẫn xao xuyến lòng mường tượng về những cảm xúc ấy. Để
rồi chỉ biết mỉm cười mãn nguyện và bình yên đến lạ. Đó là niềm hạnh phúc giản
đơn – ai ai – cũng đều một lần được trải qua.
Mẹ tôi – một người
phụ nữ bình thường thế thôi, một người đàn bà được cho là “ già trước tuổi” bởi
sự vất vả mưa nắng ruộng đồng, một gương mặt đã hằn lên vết nhăn vì sương gió
của 50 tuổi đời, se sắt lòng khi trên mái tóc mẹ đã là hai thứ tóc bạc đen xen
kẽ nhau. Những lúc đi học xa nhà về, thấy cái cảnh bố mẹ nhuộm tóc cho nhau mà
lòng tôi chụm lại. Vì sao ư ?? Có lẽ cứ nghĩ đến cái ngày tôi phải xa – phải đi
tìm một niềm hạnh phúc riêng cho mình – cái bong hình đơn côi của bố mẹ làm tôi
quặn thắt. Hộp nhuộm tóc màu đen không biết bao lần đã được bôi lên mái đầu của
bố mẹ - đó là lại them một khoảnh khắc tháng ngày trôi đi kèm theo cái cảm giác
xa dần vòng tay của bố mẹ. Những hình ảnh về ông bố bà mẹ trong phim Hàn Quốc
làm tôi ước ao, mình cũng có một người bố, một người mẹ mãi tươi trẻ, mãi vui
vẻ như họ, đó là mái tóc xanh cùng cuộc sống vương giả hơn cuộc sống thực mà bố
mẹ tôi đang trải qua trong cuộc đời. Âu tất cả là hiện thực, cuộc sống vất vả
và phải lo toan đủ thứ. Lắm lúc lắng lòng, tôi lại mơn man nghĩ về những điều
xa xăm ấy – rằng là mỗi xuân về bố mẹ lại già them tuổi – cuộc đời con người,
cái vòng “ sinh – lão – bệnh – tử” đâu ai ngờ, tôi sợ - sợ đến tê tái lòng.
Mẹ tôi – một người
phụ nữ chưa bao giờ cầm trên tay cái gậy để đuổi theo tôi mỗi khi con trái lời,
ngang bướng. Bởi mẹ là người phụ nữ hiền dịu, nhẫn nhịn trước nỗi tức giận con
trẻ gây nên hay bởi đôi chân mẹ không thể chạy nổi theo bước chân của những đứa
con. Thật gần gũi, bởi cái tình của mẹ tôi thật khác người, đó là đuổi theo
tôi, tôi cười là mẹ lại buồn cười theo không chạy theo được nữa. Bởi thế mà có
một lần mẹ đã nói những lời nghẹn đắng, tủi than “ từ giờ đừng nhìn mặt tau
nữa” vì lí do gì tôi chẳng thể nào nhớ nổi nữa. Trẻ thơ mà, lớp 7, lớp 8 tôi
nào có để bụng đâu, có hiểu thế nào là sự tức giận của mẹ. Để rồi lại lúc mẹ
ốm, mẹ cứ kêu than mệt mỏi, tôi lại thấy mệt hơn mẹ bao nhiêu lần vậy. Bất hiếu
thay, đó không phải là vì thương mẹ, mệt vì lo lắng cho mẹ mà thấy mệt vì những
tiếng kêu đó khiến tôi nghĩ mẹ chỉ ốm thông thường thế mà cũng than. Lại để
những lần tôi ốm, tôi mới thấm thía cảm giác them khát được yêu thương, chiều
chuộng từ mẹ là thế nào – để mới hiểu tôi đã ngu ngơ đến thế nào.
Vẫn là mẹ, người
vẫn chia sẻ với tôi những chuyện đời, thường ngày của cuộc sống, càng ngày –
khi cuộc sống đã khá giả hơn, cảm giác như mẹ cũng sống tình cảm hơn với con
qua những câu chuyện thường ngày, qua giọng kể học ai nói cũng giống người đó
của mẹ cho tôi cảm giác mẹ gần gũi biết bao. Để con gái đã 22 tuổi bởi những sự
đổi thay của cảm xúc, rằng tình cảm yêu thương của con trao về ai, ai thế nào,
có tốt với con không vẫn là từ mẹ, vẫn làn bình yên nhất của con trong những mớ
cảm xúc của tuổi mới lớn cập kê.
Vẫn là những giọt
nước mắt của mẹ khi con lại phải đến ngày phải xa nhà đi học, vẫn là những
tiếng chuông điện thoại thân quen rằng con đã ăn chưa, đi học về không, cố gắng
lên con nhé…Dường như trong những câu chuyện ngắn – dài của mẹ không bao giờ
thiếu những yêu thương, lo lắng cho con đi học xa. Để rồi sau bao sóng gió của
cuộc đời – thời gian thoi đưa đếm thêm số cộng cho sự trải đời của mẹ, cho
những thương yêu, những lo lắng, muộn phiền. Vì con lớn nhưng mà vẫn dại, vẫn
cứ ngu ngơ đến dại khờ, vẫn không thể cho mẹ sự yên tâm nhất khi con xa nhà ra
Hà Nội học. Thế mà tiếng thân thương con vẫn luôn muốn nói “ Con yêu mẹ” vẫn
chưa một lần được gọi lên, phải chăng vì những câu nói đó nghe xa vời, hoa mĩ
quá mẹ nhỉ? Hay là ước mơ con lớn lao muốn chờ đến cái ngày mừng tuổi mẹ, “ cụ
mẹ của con 80” – hay nhiều hơn nữa, khi đó con đã lớn khôn quá rồi, nhưng mẹ
nhé – con sẽ hát “ Con yêu mẹ” bằng tất cả yêu thương con cất giấu trong 80 năm
mẹ sống cùng con ở trên đời. Tất cả con sẽ gói lại, thật cẩn thận vào một góc
sâu thẳm để dù tình yêu con dành cho tình yêu thiêng liêng cho hạnh phúc riêng
của mình thì nó vẫn không bị vùi lấp đi. Con hứa và con sẽ làm được. Sống thật
lâu để đến lượt con mang lại cho bố mẹ bình yên và hạnh phúc bố mẹ nhé.
Thương yêu…mẹ của
con !!!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét