Họ tên: Hà Thị Ngọc Thúy
Tuổi:
19 Số điện thoại: 0987 310 033
Địa chỉ nhà ở quê: Sơn Hòa, Hương Sơn, Hà Tĩnh
Họ và tên mẹ: Lê Thị Hoa
Có những cơn mưa gột sạch tất cả.
Mưa để rồi quang đãng hơn, xanh và trong hơn. Và cũng có những cơn mưa, mang ta
về với những dòng kí ức, những nỗi nhớ khó gọi thành tên. Hà Nội mấy ngày này
nhớ nắng! Và con nhớ mẹ!
Con
đang sống ở nơi con hằng muốn, con đang học tập ở ngôi trường mà con đã từng
mơ... Nhưng ở đây đồng nghĩa với việc con phải sống xa mẹ. Con của ngày trước
là một cô nhóc ương bướng, nhõng nhẽo trong vòng tay mẹ, là đứa được mẹ cưng
chiều và lo cho từng tí một. Cứ bé mãi để được mẹ ôm gọn trong lòng thì tốt biết bao...Để mặc kệ những bộn bề cuộc sống,
để quẳng đi hết những gánh nặng lo âu!
Ngày còn bé, con thường bị mẹ đánh đòn. Ông nội
bảo, nếu không nhờ mẹ nghiêm khắc thì có lẽ, con đã rất “ gấu”. Ngày ấy, con
thường cau có nghĩ mẹ thật khó tính. Rồi có khi con nghĩ: “hay là mẹ nhặt được
mình ở ngoài đường chứ không phải do mẹ sinh ra, nếu không thì tại sao mẹ lại nỡ
mắng và thậm chí là đánh mình vì những chuyện bé bằng hạt đỗ như thế.. Có gì to
tát đâu chứ, chỉ là thỉnh thoảng cãi lời mẹ, không lễ phép với ông hay với người
lớn tuổi, rồi nhiều lúc đánh bạn theo kiểu không vừa ý mình là đánh để rồi bố mẹ
nhà chúng nó đến ý kiến với mẹ, với vài lần trèo lên cây trong vườn nhà bác
hàng xóm “mượn tạm” ít quả mơ, quả cam ăn chơi rồi bị bắt thôi mà...Mà bác ấy
cũng thật là xấu tính, có thế thôi mà cũng mách mẹ...” Con đã từng ôm ấm ức và
độc thoại như thế. Con cũng đã có lúc ngây ngô muốn lớn thật nhanh để đi học thật
xa để không phải nghe mẹ mắng, để muốn làm gì tùy thích.. Tất nhiên, làm sao con quên những hôm con bị ốm,
mẹ thức trắng đêm ngồi bên để theo dõi tình hình, làm sao con quên những ngày mẹ
rong ruổi bán từng mớ rau để kiếm tiền chăm con. Một mình mẹ lo toan trọn vẹn
cho cả gia đình để bố có thể yên tâm làm nhiệm vụ. Con nhớ những ngày ấy! Bây
giờ, phải sống xa mẹ, phải suy nghĩ lo lắng cho tương lai, con mới thấu, những
ngày ấy thật đẹp biết bao. Con muốn được
trực tiếp nghe tiếng mẹ nhiều lần mỗi ngày, dù là những lời càm ràm cũng được,
chứ không phải qua điện thoại như những ngày này đâu!
Con
gái mẹ đang trưởng thành dần lên sau mỗi bài học từ cuộc sống. Có những bài học
nhẹ nhàng mà thấm thía, có những điều nhỏ bé dung dị nhưng chất chứa niềm
vui,..và còn có những bài học khắc nghiệt lấy đi những giọt nước mắt đau buồn.
Chặng đường con đã đi qua, chưa dài nhưng cũng không hề ngắn. Con biết rằng,
trên mỗi bước đường con đi, luôn có mẹ kề bên. Sự ủng hộ của mẹ là động lực để
con vượt qua tất cả.. Mười tám năm, con được nếm nhiều vị từ cuộc đời. Thành
công có, niềm vui có, hạnh phúc, giận hờn, yêu thương..cũng có... và có lẽ cái
con không bao giờ quên là vị đắng chát của thất bại. Nếu không vì sự khoan dung
của mẹ, nếu không vì trái tim đầy yêu thương của mẹ..và nếu không có bàn tay đầy
những vết chai của mẹ đã chưa bao giờ buông tay con ra thì có lẽ, sẽ chẳng bao
giờ con đủ dũng khí để đứng dậy sau những lần vấp ngã hay thất bại. Đời con đã
từng qua những tháng ngày đen tối! Có thể với người khác, nó chưa là gì., nhưng
với con ..những ngày ấy thật sự rất tệ. Đó là ngày con thua bạn mình trong kì
thi học sinh giỏi, đó là lần con bị buộc phải thi văn thay vì thi anh, là ngày
con thi rớt, là ngày con biết mình không được chọn đi thi học sinh giỏi tỉnh,
là những ngày con như chết mòn đi vì những lời nói xấu, bịa đặt từ bạn bè, chết
nhục vì những lời dèm pha của những người xung quanh “ ờ đấy, con bé đấy là con
cô giáo mà học hành thua cả con nông dân đấy” Với con, với suy nghĩ của một đứa
con nít, lúc đó, bầu trời là màu đen, mọi thứ như sụp đổ: niềm tin, hi vọng và
cả yêu thương nữa.. Tưởng như con đang đối mặt với ngày tận thế vậy. Con sợ phải
đối mặt với tất cả mọi người. Con khép mình trong bóng đêm tuyệt vọng. Con đã
nghĩ chắc mẹ phải xấu hổ vì con lắm! Thế nên, con nào đâu dám nhìn vào mắt mẹ!
Nhưng mà, mẹ đã mang con trở lại với ánh sáng của hi vọng, đã cho con sức mạnh
để chiến đấu đến cùng.
Đó là chuyện của thời con còn là
cô nhóc học phổ thông! Nghĩ lại mới nhận ra, hình như chưa bao giờ con ngừng
làm mẹ lo lắng.. Kể cả giờ, khi đã là sinh viên đại học, mẹ vẫn phải nhìn con với
ánh mắt không thể yên tâm. Nếu có thể quay ngược thời gian, trước khi cố gắng học
giỏi, con nhất định sẽ cố gắng học để trở thành một đứa con gái đảm đang để lúc
con sống xa nhà, mẹ có thể vững lòng. Vì không muốn mẹ lo nên rất ít khi con
than vãn với mẹ, nhưng thật sự, con ước mỗi ngày đi học về, lại được sà vào
lòng mẹ, lại được đứng ở góc bếp để nhìn mẹ nấu, được ăn những món ăn do chính
tay mẹ làm.. như ngày trước. Con vẫn tự nhủ “ thôi nào, mạnh mẽ lên chứ, học
ngoan rồi hè lại về với mẹ”..
Mẹ đã đang và sẽ mãi là động lực thôi thúc con
cố gắng không ngừng. Con đường con đi vẫn nhiều lắm những chông gai thử thách..nhưng
con sẽ không sợ hãi mà chùn bước, vì bên con luôn có bố, gia đình mình, và có mẹ.
Xa mẹ là những ngày tháng tự lập, là những lần ốm không được chăm sóc, là những
bữa ăn xoàng xĩnh qua loa, là những lúc buồn phiền phải ngậm ngùi tự giải quyết..con
có thể tự mình vượt qua tất cả, con sẽ không mít ướt, sẽ không để mẹ phải lo lắng
mãi như ngày trước nữa đâu.. Con hiểu, dù không ở gần để lại được dựa vào vai mẹ
lúc chơi vơi, không được vùi mình vào lòng mẹ lúc yếu lòng..nhưng theo cách nào
đó, mẹ vẫn luôn ủng hộ và bên con. Con muốn mẹ sống vui và thật khỏe mạnh. Con
nhất định sẽ cố gắng để mẹ có thể hãnh diện về con. Hạnh phúc của con được dệt
nên từ nụ cười của mẹ, từ ánh mắt trìu mến đầy tự hào của bố, và ước mơ chưa
bao giờ thay đổi của con là luôn được nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đó. Và con sẽ
làm được!
Hà Nôi về đêm đẹp đến ngỡ ngàng,
dù là nhìn qua màn mưa. Giá như lúc này mẹ ở đây thì tốt biết mấy. Thủ đô đang
chờ ngày nắng lên. Còn con, con chờ tới ngày được về bên mẹ. Con yêu mẹ!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét