TUỔI: 20
SĐT: 01659038546
ĐỊA CHỈ: THÔN HỒNG LAM, XÃ THUẬN LỘC, TX HỒNG LĨNH, TỈNH HÀ TĨNH
TÊN BÀI DỰ THI: CHO YÊU THƯƠNG CHƯA MỘT LẦN CON NÓI
HỌ VÀ TÊN MẸ: NGUYỄN THỊ NGUYỆT
CHO YÊU THƯƠNG CHƯA MỘT LẦN CON NÓI
Tôi đang trong những ngày mệt mỏi nhất, đau đớn nhất, những ngày
mà bản thân đang đứng giữa vô vàn sự lựa chọn chênh vênh và vô định, cứ ngỡ
rằng một cơn ác mộng cũng khiến tôi khóc nấc lên đầy tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ
đến một ngôi nhà xa xa, những hình bóng ngày đêm mong muốn chạm vào cũng đau mà
bất lực chịu đựng. Những lúc ấy tôi tưởng sẽ ngã quỵ và buông xuôi. Nhưng
không. Tôi nghĩ về mẹ tôi.
Tôi không biết mẹ các bạn ra sao, như thế nào? Tôi không
hiểu cách mẹ yêu các bạn có ngọt ngào hay không? Với tôi, mẹ tôi, yêu thương là
chịu đựng, hi vọng và nhẫn nhục gian truân.
Nếu thanh xuân là thời tươi đẹp nhất của mỗi con người thì thanh
xuân mẹ tôi là chuỗi ngày của những đắng cay, cùng cực, của những giọt nước mặn
chát, của những lần quyết dứt áo ra đi nhưng vì tôi, vì gia đình mà lắng lòng
chịu đựng, cam tâm chắn bão, bảo vệ tuổi thơ tôi. Thanh xuân rạo rực ấy bị quên
lãng nhường chỗ cho lo toan, tất bật. Để rồi thời ấy qua đi, cả khoảng trời bão
nổi vẫn in hằn trong mắt mẹ.
Người ta thường nói phụ nữ là để yêu, để được nâng niu,
bảo vệ. Nhưng sao mẹ tôi chưa bao giờ được hưởng những điều ấy, dù chỉ một lần.
Chỉ biết, sau con người mong manh, tưởng như là yếu đuối chứa đựng cả sức mạnh
phi thường. Sức mạnh để hơn hai mươi năm qua chèo chống gia đình, nuôi dạy con
thơ và yêu thương người khác vô điều kiện.
Mẹ lấy cha tôi dù bên ngoại ngăn cấm, dù những lời cảnh
báo về một cuộc sống thiếu thốn được nhắc đều mỗi ngày. Và rồi ông bà tôi đúng,
cuộc sống hôn nhân đầy thử thách và có cả những bi kịch. Đôi lần, mẹ khóc đầy
tuyệt vọng, giấu diếm nước mắt cho riêng mình và ôm chúng tôi như chưa có
chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi nhạy cảm lắm, thấy vui cười nhưng tôi hiểu tất cả,
gia đình tôi đang vô cùng thiêu thốn. Có những bữa ăn phải chật vật lo gạo, mẹ
động viên tôi trong dằn vặt và có những lúc hối hận khôn nguôi.
Cuộc sống cứ trôi đi đều đặn. Tôi có cha mẹ, có ba đứa em ngoan.
Mẹ tôi vẫn vậy, vẫn gánh gồng mỗi sáng, sau khóe mắt cười, vết chân chim càng
sâu, càng đậm.. Cuộc đời tôi, tài sản đáng quý nhất là gia đình, là mẹ. Đánh
đổi bất cứ thứ gì cho những điều ấy, tôi đều không muốn và không cam tâm.
Mẹ tôi cho tôi bài học về lòng kiên trì và sự nhẫn nại của một
người con gái. Mẹ nói: “Nếu muốn gia đình êm ấm, hãy học cách vứt bỏ sự tự cao
và đôi khi là lòng tự tôn vốn dĩ. Phụ nữ có gia đình bên cạnh, cuộc sống ấy mới
là cuộc sống đáng để cố gắng nhất. Chỉ như thế, mẹ mới hạnh phúc, mới đủ sức
lực để vượt qua bao điều còn chưa hiện diện trước mắt. Dù vui, dù buồn, chỉ cần
có gia đình này thôi”. Nghe những điều mẹ dạy, tôi tự hứa với lòng: “Con sẽ đi
tiếp, sẽ xây tổ ấm bằng đức hi sinh như mẹ. Để dẫu có nắng mưa, dẫu mệt nhọc
thì chồng con, con con vẫn về nhà mỗi tối, ăn bát cơm con làm và ôm con an yên
ngủ,giống cách chúng con đã và đang làm với mẹ”.
Mẹ tha thứ cho những ai đã làm tổn thương mẹ và yêu họ
bằng một tình yêu không tính toán. Mẹ vẫn dạy chúng tôi, sống cần có tâm. Rễ
bắt nguồn sâu từ lòng đất, cây mới tốt tươi và nở hoa kì diệu, sống trên đời
rất cần tập quên. Tôi lớn dần bằng những yêu thương như thế. Lời dặn nào cũng
chứa đựng triết lí và sự độ lượng lạ kì.
Tôi hai mươi tuổi, đầy ngông nghênh và nổi loạn trong thế
giới tự tạo của riêng mình. Đôi khi chỉ muốn trượt dài và buông bỏ. Nhưng nghĩ
đến mẹ, tôi lại cố gắng và đứng dậy, vươn lên. Tôi không cho phép mình quên
từng thìa cơm mẹ đút, không quên những trưa nhễ nhại mẹ vẫn cố chịu gặt nốt
thửa ruộng nơi xa, để tôi có tiền học, có tiền mua sách bằng bạn bằng bè, để
mỗi ngày đến trường của tôi là để học mà trưởng thành chứ không phải là tự ti
và chỉ biết con chữ, con số bình thường. Cứ như thế, tôi lớn lên và chấp nhận
đối mặt với vòng quay phố xá, chấp nhận thành phố nơi không có mẹ, có cha để
học hành, trưởng thành và hiểu chuyện.
Cuộc đời mẹ tôi giống như một cuốn truyện buồn, đâu đâu cũng
thấy đau, đâu đâu cũng khổ sở. Hơn hai mươi năm cố gắng nhưng dường như nỗi đau
vẫn theo mẹ đến tận cùng. Vì con, vì cái nên mẹ vẫn chịu đựng mà bước cùng số
phận. Mẹ nói mẹ chỉ mong sau này các con lớn, ai cũng có cho mình một mái ấm,
ai cũng khỏe mạnh là mẹ an lòng. Nghĩ đến đó, tôi thực sự òa khóc và đau đáu về
con đường phía trước đang chờ mẹ tôi, chờ gia đình tôi.
Mùa đông Hà Nội lạnh căm. Hà Tĩnh một nơi xa vẫn mang cái
lạnh cố hữu của dải đất lắm bão lũ phong ba. Phòng trọ một mình nơi xa lạ, tôi
tự hỏi: Mẹ có lạnh không, có khỏe không, bệnh thấp khấp có trở trời hành hạ mẹ?
Chưa kịp lấy điện thoại gọi về ngay, một hồi chuông đổ, thì ra là mẹ, đầu dây
bên kia nhỏ nhẹ: “Trời lạnh đó con, nhớ mặc nhiều áo, đừng để mình cảm lạnh”.
Tôi cắn chặt môi, không để vỡ òa sợ mẹ lo lắng: “Dạ, con biết rồi mẹ ạ”. Như
thế đấy, nước mắt thì cứ chảy ngược, có bao giờ chảy xuôi. Tôi lại sợ vào một
ngày nào đó, tôi cũng lo cho con mình như thế mà quên mất mẹ tôi đang chờ tôi
mỗi ngày, cứ trông ngóng và lo lắng như thể tôi vừa lên hai, lên ba.
Tôi được sinh ra và nuôi dưỡng bằng những thứ giản dị như thế.
Để chưa một lần dũng cảm thừa nhận: “Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, đã cho con nhìn
thế giới bằng cái nhìn trong trẻo và trái tim biết yêu, biết tha thứ cho cuộc
đời. Mẹ không cho con những gì lớn lao, vĩ đại nhưng cách mẹ yêu con nó vĩ đại
lắm rồi. Con không cần những điều cao sang, chỉ cần mẹ luôn vui vẻ là con hạnh
phúc. Cuộc đời này không phí phạm vì con có mẹ chở che, để đau đớn hay mệt mỏi,
con tựa đầu mà khóc, ngủ mà không cần lo sợ. Con cảm ơn”
Ngày mai, con sẽ viết thư cho mẹ!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét