“Cảm
ơn mẹ và ba, cảm ơn một gia đình...Đã
cho niềm hạnh phúc ấm êm không những lo toan...Cám ơn người dạy dỗ, cám ơn người sinh
thành...Để
bây giờ khôn lớn, bước qua bao đắng cay cuộc đời....” (tiếng nhạc chuông điện thoại reo lên)....người gọi
MOTHER.
-
Con: Alô
+
Mẹ: alo...con à? (giọng
mẹ nghe rất yếu, có vẻ mẹ bệnh)
-
Con: dạ. Mẹ gọi có
chuyện gì vậy mẹ? (tôi biết mẹ bệnh nhưng có một điều gì đó thúc đẩy tôi làm
tôi không hề hỏi han gì mẹ về bệnh của mẹ)
+
Mẹ:
thì lâu không chộ con liên lạc nên mẹ gọi hỏi
thăm con à răng mà, dạo ni con à răng rồi? Học hành răng con? ( giọng mẹ vẫn thều
thào ngắt quãng rồi ho)
-
Con: dạ. con vẫn khỏe,
học hành vẫn bình thường mẹ. Dạo này con bận học quá nên không gọi về cho mẹ được
+
Mẹ: umh...rứa con đã
ăn uống chi chưa?
-
Con:
dạ. Con ăn bánh rồi mẹ
+
Mẹ: răng lại ăn bánh?
răng không nấu cơm mà ăn? Ăn rứa thì răng mà có sức khỏe mà học tập đây?
-
Con: thì ở nhà con
cũng hay ăn bánh đấy thôi, có sao đâu mẹ?
+
Mẹ: ở nhà là mẹ nấu
cơm cho rồi, ăn bánh là ăn vặt thôi, chứ vô trong nớ ăn rứa răng mà đủ sức khỏe
học hành được? Hay là hết tiền rồi đó? Để mai mẹ lên gửi vô cho
-
Con: dạ.
+
Mẹ:
rứa thôi con mần chi mần đi nha, gọi điện thoại
tốn tiền lắm....anh ơi..anh khi mô về rứa? Khi mô về mua quà em với nha...vớ vẫn,
tiền mô mà anh mua cho mày? (giọng đứa em nói vọng theo trong điện thoại)
-
Con: dạ
Kết thúc cuộc điện thoại mọi thứ lại như bình thường, lòng tôi thấy vui vui
vì ngày mai lại có tiền từ nhà gửi vào. Có rất nhiều cuộc điện thoại như vậy của
mẹ gọi cho tôi, từ khi tôi là sinh viên năm nhất cho đến năm cuối, tất nhiên nội
dung cũng chỉ là mẹ hỏi thăm tôi thế nào?, tiền mẹ gửi hết chưa? Học hành ra
sao?...tôi cũng chỉ trả lời ngắn gọn, cuộc điện thoại mau chống kết thúc. Tôi lại
trở về với những cuộc vui khi cuộc sống tự do bên đám bạn của mình.
Một ngày, tôi nhớ đó là ngày cuối cùng của những ngày thực tập vất vả,
chúng tôi có 1 tháng để nghỉ ngơi và viết báo cáo, tôi trở về phòng trọ với
dáng đi liêu xiêu mệt mỏi, nằm xuống gường định sẽ ngủ một giấc như yêu cầu và
mong muốn của cơ thể tôi, thì bạn tôi sang chơi, nó là người theo đạo phật nên
hay nghe giáo lý về phật, mà tôi thì chẳng thích điều đó nhưng lạ là hôm đó tôi
không thể ngủ nổi dù rất mệt, tôi nằm quay lưng lại thằng bạn và thử nghe đoạn
video thằng bạn đang bật, biết đâu tôi sẽ ngủ được thì sao? Nhưng tôi thầm cảm
ơn vì tôi không ngủ lúc đó....đến bây giờ tôi vẫn phải cảm ơn đoạn video đó, đoạn
video là của thầy nguyễn thành nhân nói chuyện về người bạn thân trong cuộc đời
với các bạn học khóa tu mùa hè, ngày hôm đó tôi đã khóc, những giọt nước mắt đầu
tiên của 1 đứa con trai 22t khóc cho sự bừng tỉnh, tại sao tôi lại không nghĩ bố
mẹ mình cũng là người bạn thân trong cuộc đời của mình chứ, quá khứ ùa về như
những đoạn phim tua nhanh. ở đó tôi thấy tôi dường như là một đứa con bất hiếu....đã
bao giờ tôi tự động gọi về cho mẹ một cuộc điện thoại đâu? Đã bao giờ tôi hỏi
tình hình sức khỏe của mẹ đâu? Một câu hỏi nhỏ thôi “mẹ ăn cơm chưa?” tôi cũng
chưa bao giờ hỏi mẹ.
Người ta bảo “con người ta dường như không biết quý trọng những thứ mình đang có, mà
phải đến khi mất rồi mới biết nó quan trọng đến mức nào”, tôi có lẽ cũng vậy,
tôi cử nghĩ rằng mẹ bên mình, yêu thương mình là điều hiển nhiên và mẹ là người
quá thân với mình rồi, mình đâu cần phải như thế này, thế nọ với mẹ, mà mình
cũng ngại nữa. Buồn cười thật...cuộc đời có gì mà phải ngại với bố mẹ mình chứ?
Phải chăng trong suy nghĩ, hành động của tôi với mẹ có lỗ hỏng, lỗi thật lớn
hay chăng? Và đúng...tôi có lỗi với mẹ..có lỗi rất...rất nhiều....
tôi nhớ năm tôi lên 10 tuổi, tôi trốn mẹ đi tắm sông và suýt chết đuối,
trong mê man nữa tỉnh nữa mơ tôi thấy mẹ vừa khóc vừa hỏi cô y tá liệu tôi có
sao không...mẹ hỏi dồn dập đến mức câu hỏi này chưa kịp hết thì đến câu hỏi
khác...mẹ sợ rằng đứa con yêu quý của mẹ có mệnh hệ gì, làm sao mẹ sống tiếp chứ...mẹ
sợ lắm...nhưng rồi tôi đã tỉnh dậy.
đến năm tôi 13 tuổi, lúc đó nhà tôi nghèo lắm, gạo còn phải đi vay ăn từng
bữa, vì không đủ cơm nên mẹ phải giả vờ ăn một ít hoặc nhịn để mấy đứa con được
ăn cho no, vì ăn thì ít mà việc làm thì nặng nhọc nên mẹ thường bị tụt huyết áp
và ngất đi, những lúc đó mẹ cần tôi biết mấy, mẹ gọi tên tôi, tiếng gọi của một
người không còn sức lực thì làm sao một đứa mảng chơi như tôi nghe thấy chứ, rồi
thì mẹ cũng phải tự mình vào gường nằm, có lúc mẹ phải nằm ngoài trời lạnh mấy
giờ đồng hồ khi tỉnh lại mẹ mới dựa những bức tường nhà vào nghỉ được
năm
tôi lên 17 tuổi tôi bị một căn bệnh khó chữa, nó hành hạ tôi ngày đêm đến mức
tôi không chịu nỗi và luôn nghĩ về những điều tiêu cực nhất, những lúc đó mẹ
luôn ở bên an ủi, động viên, chăm sóc tôi....mẹ vay tiền người hết này đến người
khác để cố gắng chạy chữa bệnh cho tôi, tôi khỏi bệnh và mẹ gánh trên vai thêm
một khoản nợ khá lớn, mẹ làm hết tất cả mọi việc kể cả thức đêm mẹ vẫn làm chỉ
để trả số nợ do cơn bệnh quái ác của tôi gây ra, dường như thay vì tôi phải chịu
đựng những cơn đau thì bây giờ tôi lại chuyển sang cho mẹ, để nuôi mấy đứa con
đã khó bây giờ lại thêm khoản nợ lại càng khó hơn cho mẹ. Vậy mà tôi vẫn thờ ơ
không biết gì, không giúp gì cho mẹ.
Cuộc
sống của tôi lúc đó ích kỷ và nhỏ nhem biết mấy, tôi nghĩ cho tôi quá nhiều,
tôi luôn đòi hỏi mẹ phải làm cho tôi trong khi tôi chưa bao giờ làm lại gì cho
mẹ hết, nước mắt tôi lăn dài trên gò má khi mà lỗ hỏng, lỗi của tôi được soi
sáng bởi lương tâm, tình yêu thương của mẹ dành cho tôi, ngay sàu ngày hôm đó
tôi đặt vé xe đi về quê, tôi muốn gặp mẹ để nói lời xin lỗi và giúp đỡ mẹ làm
việc trong thời gian rãnh của tôi.
Tôi
về đến nhà lúc 4h sáng, mẹ đi làm, 2 đứa em thì đang ngủ...trời lạnh buốt, tôi
xuống bếp nấu một ít nước nóng uống cho ấm bụng và hình như tôi có gì đó thay đổi
khi mà tôi chú ý đến...một hủ nhỏ cà muối, mấy con cá nhỏ bác mắm ngoài ra chẳng
còn gì hết, tôi tự nghĩ đó là thức ăn cho bữa ăn mẹ và các em hay ăn sao? Lòng
tôi buồn và nặng trĩu với suy nghĩ đó
Tôi đưa quần áo vào tủ quần áo cất thì vô tình làm rơi một cuốn sổ, thì ra
đó là hồ sơ bệnh án của mẹ, trong hồ sơ mẹ được chuẩn đoán là có một khối u,
tôi dường như chết đứng ngay lúc đó, nước mắt tôi bắt đầu rơi khi tôi thấy
trong hồ sơ toàn bộ đơn thuốc chỉ toàn là thuốc giảm đau...trong đầu tôi ngay lập
tức hiện ra những câu hỏi như: tại sao mẹ chỉ uống thuốc giảm đau thôi mà không
uống thuốc khác? Mẹ có đau nhiều như tôi năm 17 tuổi không? Bệnh thế sao mẹ
không nói với tôi? Mẹ đi làm như vậy sao mẹ chịu được? Và rồi tôi tự trả lời cho những câu hỏi đó
luôn: nếu mẹ không uống thuốc giảm đau thì sao mẹ có tiền gửi vào cho mày chứ?
1 tháng mày cần 2 triệu để sống trong khi mẹ một ngày làm quần quật chưa quá
100 ngàn nữa, mày đã bị bệnh và mày biết đau thế nào rồi đấy cái cảm giác như
có hàng ngàn mũi dao đâm vào người mày chịu nổi không? Nếu mẹ nói với mày bệnh
của mẹ thì mày sẽ làm gì được? Mày có học được không? Mà mày có bao giờ hỏi
thăm sức khỏe của mẹ đâu? Mẹ đã vay gì của cuộc đời này nhỉ,sao cuộc đời của mẹ
chịu nhiều khổ đau thế này chứ, chắc chỉ có thể là cuộc sống của tôi...
Tôi
đứng cầm tập hồ sơ bệnh án rất lâu và khóc cho đến khi tôi biết mẹ đã đi làm về,
tôi lao ra ôm chầm lấy mẹ, quỳ xuống chân mẹ, miệng không ngừng nói CON XIN LỖI
MẸ...XIN LỖI MẸ.......CON YÊU MẸ.....ngày hôm đó cũng là ngày 8-3.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét